Khi Trì Nghiêu đang vừa nâng niu vừa lau chùi Huyền Phụng, thì Cảnh Hi gọi video cho Cừu Thiên Lâm.

"Có việc gì thì nói nhanh." Cừu Thiên Lâm đang nghiêm mặt, lông mày nhíu chặt lại như có thể kẹp chết con ruồi.

Mấy hôm không gặp, râu người này đã mọc dài, tóc rối bù, khác hẳn với hình tượng thường thấy bên ngoài.

Đây mới đúng là bộ mặt thật của nhà nghiên cứu y học sao?

Cảnh Hi không biểu lộ cảm xúc, đưa kim tiêm đựng trong túi kín lại gần màn hình.

"Anh đã từng thấy loại kim tiêm này chưa?"

Cừu Thiên Lâm liếc nhìn một cái: "Đây là loại mà tổ chức nghiên cứu cơ quan tái sinh sử dụng."

Tay Trì Nghiêu đang lau chùi liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua.

"Tổ chức nghiên cứu cơ quan tái sinh?" Sắc mặt Cảnh Hi nghiêm nghị, "Đây là tổ chức trực thuộc Viện nghiên cứu sinh học Trung ương?"

"Chỉ là một tổ chức đã suy tàn thôi." Cừu Thiên Lâm không có kiên nhẫn để giải thích thêm, "Cậu chỉ muốn hỏi vậy thôi à?"

Cảnh Hi: "Ngoài việc đó ra, anh còn biết thêm điều gì về chiếc kim tiêm này không——"

"Tôi đang bận làm thí nghiệm, không có thời gian." Cừu Thiên Lâm ngắt lời cậu, "Nếu còn máu của sói vương thì gửi thêm đi."

Chưa đợi Cảnh Hi mở miệng, đối phương đã cúp máy.

"Đã có đầu mối rồi, vậy tự chúng ta điều tra thôi." Trì Nghiêu cất khăn lau xuống, nhét súng ra sau lưng.

Trong đầu vang lên tiếng của Tiểu Hắc.

【Tôi có thể quay lại thiết bị đầu cuối chưa?】

Trì Nghiêu: "Không được, tôi bảo cậu biến thì cậu phải giữ nguyên hình dáng này."

【......】

Trì Nghiêu đi đến phía sau Cảnh Hi, chống tay lên mặt bàn, cúi người xem thông tin trên màn hình ảo.

"Tổ chức này tồn tại gần cả trăm năm rồi." Cảnh Hi lấy thông tin về tổ chức này ra từ cơ sở dữ liệu.

"Chủ yếu nghiên cứu việc sử dụng khả năng tái sinh của dã thú đột biến để nuôi cấy cơ quan người——"

Trì Nghiêu nhìn dòng giới thiệu trên đó, khó hiểu: "Chẳng phải đã có công nghệ nuôi cấy cơ quan rồi sao?"

"Có thì có, nhưng giá thành rất cao, những thứ như tay chân thông thường cũng không phải người bình thường nào cũng tiêu thụ nổi, chưa nói đến những cơ quan quan trọng như tim."

Cảnh Hi thản nhiên nói, "Chỉ cần là hàng đặt riêng, đều rất đắt."

Trì Nghiêu đột nhiên nhớ đến lần trước Kim Trạch muốn huy động vốn để làm tay chân giả cho các anh em dưới trướng.

Loại tay chân giả ấy đã có thể so sánh với thật rồi. Nhưng nếu muốn làm một cái tay chân thật thì giá cả có lẽ phải tăng gấp vài lần.

Cảnh Hi lướt ngón tay nhẹ nhàng, khoanh tròn vài từ khóa trên màn hình ảo: "Họ muốn coi dị thú như một lò nuôi cấy tự nhiên, cấy tế bào cơ thể người của vật chủ vào bên trong, để nó phát triển thành cơ quan người hoàn chỉnh trên cơ thể dị thú, sau đó mới dùng để cấy ghép. Nếu thành công, có thể giảm chi phí đáng kể."

Trì Nghiêu cười khẩy: "Có khi nào lại là treo đầu dê bán thịt chó không?"

Cảnh Hi gõ nhẹ vài cái trên bàn phím ảo.

"Bỏ qua những chuyện khác không nói, việc thiết bị của tổ chức này xuất hiện ở đây đã là chuyện rất kỳ lạ rồi."

Trì Nghiêu: "Có thể tra xem bọn chúng có cài cắm cơ sở ở đây không?"

"Không thể thấy được." Cảnh Hi nghiêng đầu nhìn anh, "Em sẽ gửi cho Giang Phong, để mấy ngày nay cậu ta điều tra kỹ một chút."

Trì Nghiêu gật đầu: "Bảo cậu ta hành sự bí mật, đừng để lộ dấu vết điều tra."

Xem xong tư liệu trên màn hình, Trì Nghiêu định đứng dậy, nhưng lại bị Cảnh Hi níu lấy vạt áo.

"Sao thế?" Trì Nghiêu hỏi.

Cảnh Hi áp trán vào trán anh: "Nhiệt độ cơ thể bình thường rồi, mấy ngày nay cũng không xuất hiện hoá thú nữa."

Trì Nghiêu sững người, cười nhẹ: "Đã nói là, triệu chứng kỳ mẫn cảm của anh không nặng như em mà."

Cảnh Hi: "Một người đã gây chuyện lớn một trận mà có tư cách nói câu này sao?"

Trì Nghiêu: "..."

Cảnh Hi: "Kỳ mẫn cảm đã qua rồi, có phải là cơ thể anh đã ổn định trở lại không?"

Đôi mắt kia trong veo, tất cả đều phản chiếu hình ảnh của anh.

Bị nhìn chăm chú như vậy, Trì Nghiêu không tài nào nói dối được.

"Không biết nữa." Trì Nghiêu bình tĩnh nói, "Hiện tại cảm giác vẫn ổn."

Cảnh Hi tựa vào vai anh, một lúc sau khẽ nói: "Anh mà có vấn đề gì về cơ thể, nhất định không được giấu em."

Trì Nghiêu vỗ vỗ lưng cậu: "Đừng lo chuyện không đâu."

Đến sở chỉ huy, mọi người đều đã bận rộn ở vị trí của mình.

Vì Trì Nghiêu nói dị thú có khả năng "tàng hình", nên Cảnh Hi đã đổi hết toàn bộ thiết bị giám sát trên chiến trường thành hệ thống camera truyền thống kết hợp phân tích AI.

Tuy rằng tốc độ phân tích không còn nhanh như trước, nhưng độ chính xác đã tăng đáng kể.

Lữ Mông, Kim Trạch và các bộ trưởng khác đã đến giờ liền gửi video đến báo cáo tình hình.

Trì Nghiêu không làm phiền Cảnh Hi họp hành, anh đứng trước màn hình giám sát, theo dõi tình hình chiến sự tiền tuyến.

"Ngài... ngài thấy có chỗ nào cần cải tiến không ạ?"

Âm thanh bên tai đầy ngượng ngùng, Trì Nghiêu nghiêng đầu, thấy trên quân phục cậu ta có ký hiệu đại diện cho thiếu úy, chắc là đội trưởng đội nhỏ gì đó.

"Không có đâu, chỉ xem qua thôi."

Trì Nghiêu thấy hơi buồn cười.

Trước đây, người của Phi Long nhìn thấy anh, có ai mà không nghiến răng nghiến lợi, giờ đây lại lễ phép thế này khiến anh không quen.

Đợi Trì Nghiêu đi xa rồi, đội trưởng và mấy nhân viên tác nghiệp mới thở phào nhẹ nhõm.

"Khí thế này còn hơn cả lão đại nữa."

"Thấy lão đại mà tôi còn không hồi hộp như thế này!"

"Hù chết tôi rồi, còn tưởng là mình làm sai chỗ nào chứ."

"Da đầu tôi tê rần lên luôn!"

"Không có tiền đồ." Đội trưởng cười mắng họ một câu, "Cực Ảnh bây giờ đã không giống trước nữa rồi, ngài ấy là đến giúp chúng ta."

Nhân viên tác nghiệp: "Nhưng đội trưởng không phải anh cũng hồi hộp muốn chết đó sao? Đến nói cũng cà lăm luôn rồi."

Đội trưởng: "..."

Cậu nhiều chuyện quá đấy.

Họp sáng xong, Cảnh Hi đi đến chỗ Trì Nghiêu.

"Ra tiền tuyến xem thử nhé?"

Ánh mắt của Trì Nghiêu dời khỏi màn hình giám sát nhìn sang cậu: "Em có rảnh để đi không?"

Cảnh Hi: "Hiện tại tiến độ khá ổn, đưa vật tư đến chủ lực quân đội, tiện thể thăm hỏi người dân luôn."

"Em bận thật đấy." Trì Nghiêu đi cùng cậu ra ngoài, "Vừa phải đánh trận, vừa phải cứu viện, còn phải quan tâm đến cảm xúc của dân thường."

Đi ra khỏi sở chỉ huy, Cảnh Hi liếc anh một cái: "Thương em sao?"

Trì Nghiêu: "Làm đoàn trưởng phu nhân của Cực Ảnh vẫn nhẹ nhàng hơn."

Cảnh Hi: "..."

Hơn hai trăm cây số, chiến hạm nhanh chóng đã đến nơi.

Vừa mở cửa khoang thuyền đã ngửi thấy mùi khói nồng nặc.

Cảnh Hi vẫy tay, những người bên dưới lập tức di chuyển vật tư một cách trật tự.

Phần lớn cư dân ở khu vực này đã được sơ tán, cách vài km là đội pháo tăng của Lữ Mông và đội phi cơ chiến đấu.

Khắp nơi đều là tiếng gào rú của dị thú và tiếng nổ.

Một chiếc xe vận chuyển nhỏ dừng trước mặt Trì Nghiêu, cửa kính xe hạ xuống, là Cảnh Hi.

"Lên xe đi."

Trì Nghiêu chui vào ghế phó lái, xe lập tức lao đi.

"Lão Lữ mà nhìn thấy em đích thân mang vật tư đến, chắc khóc mất thôi."

Cảnh Hi: "Thời điểm này chưa chắc đã gặp được cậu ấy."

Có một số người vừa lên chiến trường như thể được tiêm adrenaline vậy, nếu không ngất xỉu vì mệt thì tuyệt đối không về doanh trại.

"Lão Lệ cũng thế." Trì Nghiêu khẽ cười.

Cảnh Hi: "Nên bọn họ mới hay đối đầu nhau, dư thừa năng lượng quá mà."

Trì Nghiêu bật cười thành tiếng: "Chẳng phải vì họ đều độc thân sao?"

Trong mắt Cảnh Hi cũng dâng lên ý cười: "Đúng thế."

Xe chạy đến doanh trại, khắp nơi đều là những người lính bận rộn.

Doanh trại cũng chỉ đơn giản là được xây dựng tạm thời từ hai chiếc chiến hạm, đặt các phòng chức năng và trung tâm y tế ở khoảng trống giữa, thuận tiện di chuyển bất cứ lúc nào.

Thấy Cảnh Hi, họ lập tức dừng lại chào.

"Trưởng quan!"

Cảnh Hi phất tay, sải bước đi về phía trung tâm điều khiển.

"Lữ Mông hiện tại đang ở đơn vị nào?"

Một thiếu úy cung kính nói: "Anh ấy hiện đang ở đơn vị pháo tăng chống lại bầy trâu bò điên."

Cảnh Hi tìm vị trí của Lữ Mông trên bản đồ radar ở trung tâm điều khiển.

Từ đêm qua đến giờ, chiến tuyến đã di chuyển gần 50 km về phía Nam.

Đợt thú triều thứ hai thoạt nhìn thì không hung dữ, nhưng thời gian kéo dài rất lâu, cực kỳ hao tổn sức lực.

"Dị thú ở khu vực này có cấp bậc khá cao." Trì Nghiêu nhìn màn hình nói.

Chủng loại biến dị cấp 4 chiếm khoảng 20% tổng số, cấp 5 chiếm 5%, tỷ lệ này đã đạt tới mức độ của khu nguy hiểm cấp 4 rồi.

Nhưng thực tế, 820 là một hành tinh có độ nguy hiểm thấp hơn cấp độ hai, được đánh giá là phù hợp để sinh sống.

Cảnh Hi: "Hai đại lục phía Đông và Tây gần như không có khu vực hoạt động của dã thú, chỉ có phía Nam là có. Khi đánh giá mức độ nguy hiểm năm đó đã kiểm tra ngẫu nhiên, cao nhất cũng chỉ có chủng loại biến dị cấp ba, số lượng không vượt quá 10%."

Trì Nghiêu nhướng mày: "Giờ đã nhảy vọt lên hai cấp rồi."

Cảnh Hi mặt lạnh, không nói gì.

Trong môi trường bức xạ đặc biệt có thể khiến mức độ biến dị của chủng loại tăng lên một cách phổ biến, nhưng đó là một quá trình khá chậm. Đế quốc cứ mười năm lại tiến hành đánh giá lại mức độ nguy hiểm của từng hành tinh, cho dù có bỏ sót khi kiểm tra ngẫu nhiên, thì quân đội đóng tại mỗi hành tinh mỗi năm đều phải giám sát và theo dõi những khu vực nguy hiểm trong khu vực quản lý của mình.

Việc nơi này biến thành như vậy, nói không chừng là trách nhiệm của ai đó, khả năng cao là có nhiều nguyên nhân kết hợp.

Hai người lên xe đi đến đội pháo tăng.

Những binh lính trong doanh trại nhìn họ rời đi, ngơ ngác nhìn nhau.

"Lão đại của Cực Ảnh lại đến nữa."

"Quan hệ của lão đại với anh ấy có vẻ đã cải thiện không ít."

"Lần này chỉ có mình anh ấy đến thôi à? Chó lớn không đến sao? Tổ hậu cần đã mua rất nhiều xương ống tươi đấy."

"Giá như lão đại đồng ý cho sử dụng chó chiến thì tốt rồi."

Trì Nghiêu không biết rằng nhiều người của Phi Long lại nhớ nhung chú chó ở nhà đến thế.

Thiết bị đầu cuối rung lên, là cuộc gọi video từ Xuân Cầm.

"Lão đại, bọn tôi đã xuất phát rồi."

Trong màn hình, Xuân Cầm dắt theo Thiết Hùng lên tàu chiến.

Phía sau họ, cả một cánh đồng lúa xanh mướt.

Trì Nghiêu: "Tôi nhớ lần trước đến đó là vườn hoa mà."

Thiết Hùng ngoái đầu nhìn một cái: "Đã được ông Kim trồng thành ruộng lúa rồi, nhà bọn con ngay cả trên mái nhà cũng toàn là lúa."

Trì Nghiêu: "..."

Xuân Cầm nhẹ nhàng nói: "Không được chê lương thực đâu đấy."

Thiết Hùng chớp chớp đôi mắt ngây thơ: "Vâng."

Trì Nghiêu: "Việc tôi giao cho chị đừng quên đấy."

Xuân Cầm khẽ gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Cúp máy, nghe Cảnh Hi hỏi: "Bọn họ đều đến hết à?"

Trì Nghiêu: "Để lại một phần."

Ban đầu Trì Nghiêu không định cho người của mình qua đây, tất cả bọn họ đều đã trải qua cải tạo, nếu không cẩn thận bị lộ sẽ rất phiền phức.

Nhưng ở đây lại xuất hiện người của U Linh.

Mặc dù đều là những kẻ thất bại, nhưng anh không nghĩ chỉ có nhóm người đó.

Để đối phó với U Linh, thì vẫn là những người cùng loại như họ sẽ thuận tiện hơn.

Đến đội pháo tăng, Lữ Mông đang ngồi xổm giữa đống phế tích cùng một nhóm thuộc hạ bàn luận chiến thuật, nhìn từ xa, tư thế đó thực sự không đẹp mắt.

"Hắn theo em nhiều năm như vậy, sao lại không học được chút phong độ nào từ em vậy?" Trì Nghiêu mỉa mai.

Cảnh Hi: "Xuân Cầm theo anh nhiều năm vậy, sao anh lại không học được chút dịu dàng nào của chị ấy?"

Trì Nghiêu: "..."

Lướt mắt qua, thấy hai bóng người cao to đi đến, Lữ Mông ngẩng đầu nhìn, chửi thề một tiếng.

Lão đại và Trì Nghiêu lại cùng đến.

"Lão đại!"

Lữ Mông vội vàng bước đến.

Người phía sau lập tức đi theo chào hỏi.

Cảnh Hi liếc nhìn về phía trước: "Dùng phương án trước đó không được à?"

"Không được, quá tốn công rồi." Lữ Mông vuốt đầu tóc húi cua, tức giận nói, "Da trâu vừa dày, tính công kích lại mạnh, đánh trận kéo dài quá hao tổn năng lượng!"

Thấy Cảnh Hi định ngồi xổm xuống thảo luận cùng họ, Trì Nghiêu liếc nhìn mặt đất đầy mảnh đá vụn và mảnh kim loại, đưa chân ra.

"Ngồi lên mu bàn chân anh đi."

Cảnh Hi đang ngồi xuống thì khựng lại: "..."

Lữ Mông liếc nhìn bàn chân ấy: "..."

Đúng là ăn cẩu lương táp thẳng vào mặt mà.

Những người khác nhìn bằng đôi mắt sáng long lanh, không dám lên tiếng.

Trì Nghiêu: "Đứng tấn thoải mái hơn à?"

Cảnh Hi: "..."

Cậu giả vờ như không có gì, ngồi xuống: "Dùng lưới điện, thả lưới điện vào những nơi bò tập trung đông, khiến chúng tiêu hao một phần—"

Thật sự ngồi lên rồi.

Mu bàn chân không đau, chỉ là hơi tê tê.

Trì Nghiêu liếc nhìn mặt nghiêng của Cảnh Hi, tai cậu ấy đỏ lên.

Người này, đôi lúc thật ngoan ngoãn đến đáng yêu.

Tiếng gầm rú của dã thú vang lên, tiếng bước chân nặng nề tiến về phía này.

Trì Nghiêu ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy con trâu phá vòng vây của pháo tăng, hung hãn lao đến.

"Khốn nạn thật, lũ súc sinh này phiền phức quá đi mất!" Lữ Mông chửi một câu, hét vào màn hình, bảo họ lập tức giải quyết.

Nhưng hai khẩu pháo tăng gần đó vừa quay nòng lại, thì một tiếng súng vang lên, một con bò tót đột nhiên co giật ngã xuống ngồi bệt trên đất.

Đầu nó bị bắn thủng.

Lữ Mông trừng to mắt, sững sờ quay đầu lại, Trì Nghiêu đang giơ khẩu súng lục đen tuyền, sắc mặt lạnh lùng.

Đó là bò tót cấp bốn, da dày đến nỗi phải dùng pháo tăng để bắn, anh ta lại bắn hạ chỉ bằng một phát súng?!

Mấy thuộc hạ của Lữ Mông: "!!!"

Bọn họ không nhìn lầm chứ?!

Với phát bắn có thể phá vỡ đầu bò tót cấp bốn, lực giật của khẩu súng này phải lớn đến mức nào chứ?!

Xương cốt không vỡ sao?

"Cũng tạm." Trì Nghiêu rút từ sau eo ra một băng đạn khác, nhanh chóng thay vào.

Pằng!

Lại một con bò tót nữa ngã xuống.

"Vẫn là đạn xuyên giáp dễ dùng hơn." Trì Nghiêu nhắm chuẩn vào con cuối cùng, bắn một phát trúng đầu, "Có thể bắn vỡ sọ."

Lữ Mông và mấy thuộc hạ run lên.

Một phát bắn vỡ sọ, âm thanh này đáng sợ hơn tiếng pháo nổ gấp trăm lần!

Không hổ là lão đại Cực Ảnh.

Đúng là một kẻ hiểm ác.

"Có đau tay không?" Cảnh Hi đưa tay vuốt lên cánh tay của Trì Nghiêu.

Trì Nghiêu lắc lắc cổ tay: "Không đau bằng việc em ngồi lên chân anh."

Cảnh Hi: "..."

Lữ Mông: "..."

Đủ rồi đấy!

Mấy thuộc hạ: "...?"

Cảm giác như có điều gì đó không ổn lắm.

Thiết bị đầu cuối của Lữ Mông đột nhiên reo lên.

Vừa kết nối, bên kia liền truyền đến tiếng gọi của Kim Trạch.

"Lão Lữ, chỗ cậu còn người không?!"

Lữ Mông: "Có hơi thiếu, anh cần bao nhiêu?"

Kim Trạch: "100, không, 50 người cộng thêm 10 chiếc chiến cơ, không biết từ đâu chui ra một đám bò điên, hiện tại tôi không còn người nào để điều động nữa!"

Lữ Mông: "Gửi tọa độ qua đây, xuất phát ngay lập tức!"

Kim Trạch: "Cảm ơn!"

Những điều phối nhỏ như thế này trên tiền tuyến xảy ra thường xuyên, không cần phải thông qua sự đồng ý của chỉ huy.

Cảnh Hi liếc qua tọa độ đó, chính là hướng mà cậu dự định đến thăm hỏi.

"Để tôi tự đi."

Lữ Mông: "Ồ —— hả?"

Cảnh Hi dẫn theo một đội người đi, một thuộc hạ trong số đó đã gửi video vừa quay được vào nhóm nội bộ của quân đoàn.

[Video] Mỗi ngày đều bị lão đại Cực Ảnh làm cho mở mang tầm mắt, đáng sợ thật!

Lửa đạn chiến tranh ngút trời, tất cả binh sĩ đều thay phiên nghỉ ngơi.

Gọi là nghỉ ngơi, nhưng thật ra chẳng thể nào thật sự thư giãn mà ngủ ngon được, mọi người thường xuyên chú ý động thái trong nhóm, luôn sẵn sàng chuẩn bị.

Thông báo vừa được gửi đi, tin nhắn báo đến vang lên liên tục.

【Anh ấy lại đổi súng mới rồi?! Khẩu này chưa từng thấy qua.】

【Chết tiệt! Mấy phát pháo không giết nổi một con bò đột biến cấp 4 khiến tôi muốn tự kỷ luôn.】

【Khẩu súng này người bình thường không chơi nổi đâu, xương tay sẽ bị gãy vụn.】

【Quan trọng là độ giật mạnh như thế mà anh ấy vẫn giữ được ổn định! Đây là người thật sao?!】

【Giờ thì tôi tin cái kiểu nói "đùa chơi thôi" trước đây của anh ấy, có khi thật sự chỉ là đùa chơi thôi.】

【Có thực lực thế này mà làm tinh tặc thì quá phí, không biết liệu có thể mời vào quân đoàn làm cố vấn không [lén lút]】

Lữ Mông bị tiếng nhắc nhở làm phiền, ngồi trong xe pháo thuận tay nhìn qua một cái, gửi một tin nhắn thoại.

"Đừng có mơ làm cố vấn, làm phu nhân của lão đại nhà chúng ta còn có khả năng đấy."

Tin nhắn vừa được gửi đi, cả nhóm lập tức yên tĩnh.

Cảnh Hi dẫn theo một nhóm người bay về hướng tây nam 60 km, bốn, năm mươi con bò đột biến đang tông vào các công trình kiến trúc, xông loạn trên đường.

Cách đó ba con đường, đội cứu hộ đang chỉ huy dân chúng lên tàu chiến.

Bầy thú đáng lẽ phải đến đây sau ít nhất ba tiếng nữa, việc di dời người dân lẽ ra là hoàn toàn kịp thời.

Nhưng vì xuất hiện đám bò điên, dân chúng trong lúc hoảng loạn tán loạn khắp nơi, khiến cho việc cứu hộ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Cảnh Hi chỉ huy đội ngũ này gấp rút bao vây bầy bò.

Trì Nghiêu tận tụy làm tài xế, đưa bà xã đi dạo khắp nơi.

Bầy bò bị tấn công, chạy tán loạn.

Chiến cơ oanh tạc từ nhiều góc độ, khói bụi tung bay mù mịt.

Khóe mắt liếc thấy một điểm bất thường, Trì Nghiêu nheo mắt nhìn qua.

"Hắc ca, giúp tôi xem đó có phải người không?"

【Tiểu Hắc: Đang quét hình —— có phản ứng nhiệt ——】

Nhỏ như vậy, là trẻ con?

Trì Nghiêu nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bầy bò.

Một con bò đột biến cấp 3 bị thương đang gào thét xông tới, chỉ cách đứa trẻ chưa đầy trăm mét.

Trì Nghiêu cau mày.

"Hi Hi, có thể hạ cánh không?"

Cảnh Hi cần giữ góc nhìn từ trên cao để chỉ huy chiến đấu.

Nhưng Trì Nghiêu đã hỏi như vậy, nhất định là có lý do.

"Được."

Cậu thả Tiểu Lam bay lên cao, khởi động AI đồng bộ, tiếp tục chỉ huy.

Trì Nghiêu lao xuống một cú, một phát pháo đã nổ tung con bò kia.

Chiến cơ ngang nhiên chắn giữa đường.

Trì Nghiêu tháo đai an toàn, mở cửa khoang.

"Anh sẽ quay lại ngay, đợi anh."

Cảnh Hi nhìn hình ảnh trên màn hình giám sát ảo.

"Cẩn thận đấy."

Bên ngoài khói bụi mù mịt, Trì Nghiêu che miệng mũi, chạy về hướng đứa trẻ.

Đây dường như là khu vui chơi trẻ em trong khu dân cư, nhưng các công trình xung quanh bị hư hại đổ nát nghiêm trọng, đã không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu.

Trì Nghiêu nhìn xung quanh, nhưng không thấy đứa trẻ đâu.

"Có ai ở đây không? Nghe thấy thì lên tiếng!"

【Tiểu Hắc: Có cần quét hồng ngoại không?】

Trì Nghiêu: "Còn phải hỏi à?"

【Tiểu Hắc: Hỏi cho có để thể hiện tôi tôn trọng anh thôi.】

Trì Nghiêu: "......"

Màn hình trước mắt lập tức chuyển sang chế độ cảm ứng nhiệt.

Trì Nghiêu quan sát khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy đứa trẻ.

Một cầu trượt kẹt trước đống đổ nát, đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi này bị kẹt dưới những viên đá vụn dưới cầu trượt.

Trì Nghiêu dời mấy viên đá ra, đứa nhỏ bịt miệng, nước mắt đã chảy đầy mặt.

Đứa nhỏ giật mình một cái, nhưng khi nhìn thấy là người, cậu nhóc òa khóc thành tiếng, cố gắng vươn tay.

"Anh ơi, cứu em với!"

Trì Nghiêu sững người, một số ký ức không vui ùa về.

Anh định thần lại, di chuyển mấy viên đá, kéo đứa trẻ ra.

"Người nhà nhóc đâu?"

"Không, không biết, em, em bị lạc ba rồi, hu hu hu ——"

Đứa trẻ khóc đến nấc cụt, vô cùng hoảng loạn, ôm chặt lấy cổ Trì Nghiêu.

Trì Nghiêu thấy cậu nhóc ngoài quần áo dơ bẩn ra thì không có vết thương nào khác.

"Nhóc tự chui vào đây đúng không?"

Đứa trẻ vừa nấc vừa gật đầu.

Coi như thông minh đấy.

Trì Nghiêu bế đứa trẻ, chuẩn bị quay lại chiến cơ.

Anh chỉ có trách nhiệm cứu giúp, việc còn lại cứ giao cho Phi Long là được rồi.

"Hiên Hiên!"

Đằng xa vang lên tiếng gọi của một người đàn ông.

Trì Nghiêu quay đầu, đứa trẻ trong lòng còn kích động hơn cả anh.

"Ba, con ở đây! Con, con ở đây hu hu hu ——"

"Hiên Hiên!" Người đàn ông omega vừa ho vừa vội vã chạy tới.

Đã có ba của đứa trẻ, vậy thì ném thẳng cho anh ta thôi.

Trì Nghiêu xoay người, quay trở lại.

Nhưng đi được nửa đường, phía con đường bên phải bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập và tiếng gầm gừ.

Chỉ trong chớp mắt, một con bò điên lao ra từ góc đường, thẳng về phía người đàn ông đó.

"Ba!"

Omega hoàn toàn chú ý đến đứa trẻ, không kịp phản ứng lại.

Đến khi phát hiện, con bò đã cách anh ta không đến mười mét.

Chỉ thấy cặp sừng sắc nhọn của nó lao thẳng đến trước mặt.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, ngã khuỵu xuống đất.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên, kèm theo đó là âm thanh xương vỡ vụn.

Omega sững sờ nhìn con bò điên ngã xuống đất với nắp sọ nứt toác, chất dịch màu đỏ trào ra từ bên trong.

"Á——!"

Omega hoảng sợ hét lên một tiếng, dạ dày cuộn trào.

"Đừng hét nữa." Trì Nghiêu bước tới, gương mặt lạnh lùng, "Anh còn muốn gọi thêm những con bò khác đến nữa à?"

Omega đỏ hoe mắt ngẩng lên.

Vừa rồi ở xa quá, lại một lòng chỉ chú ý đến đứa trẻ, lúc này anh ta mới phát hiện người alpha này cao lớn vô cùng, vẻ mặt lạnh lẽo, một tay bế đứa trẻ, tay còn lại cầm khẩu súng lục, sát khí tỏa ra dường như sắp hóa thành thực thể.

Omega chớp mắt mấy cái, không giấu nổi sự kinh ngạc.

Người này, chẳng phải là Đoàn trưởng Trì Nghiêu của Tinh tặc đoàn Cực Ảnh sao?!

"Sao thế? Không cần con nữa à?" Giọng nói của Trì Nghiêu băng giá, không kiên nhẫn: "Không cần thì tôi mang về đấy."

"Cần, tôi cần."

Omega vội vã đứng lên, suýt chút nữa ngã xuống vì chân mềm nhũn.

"Ba đi đâu vậy?!"

Đứa trẻ ôm chặt lấy omega, vùi đầu vào vai anh ta khóc lớn.

"Xin lỗi con." Omega xoa đầu nó đầy áy náy, "Là bốa không tốt."

"Không trông được con thì đừng sinh."

Gương mặt Trì Nghiêu trầm xuống, giọng nói vô cùng khó chịu: "Anh vĩnh viễn không thể tưởng tượng được đứa trẻ đi lạc sẽ trải qua những gì đâu."

Bị trách mắng, omega cảm thấy rất ấm ức, nhưng cũng biết mình không nên nói gì nhiều với người ngoài.

Hơn nữa, người này còn vừa cứu con mình.

"Cảm ơn ngài." Omega ôm con cúi đầu cảm ơn, "Sau này tôi nhất định sẽ không để lạc mất con nữa."

Đứa trẻ khóc đến sưng đỏ cả mắt, nhìn về phía Trì Nghiêu, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn anh ạ."

Bàn tay Trì Nghiêu đang thả lỏng bên người nắm lại rồi lại buông ra, thản nhiên nói: "Sau này nhớ phải đi theo bố đấy."

Đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu.

Không lâu sau, một người lính mặc quân phục Phi Long vội vã chạy tới.

"Mau đi theo tôi."

Nhìn thấy Trì Nghiêu cũng ở đó, người lính lễ phép chào hỏi: "Cảm ơn ngài Trì."

Trì Nghiêu cười khẩy: "Anh biết tôi cứu họ à?"

Người lính thành thật trả lời: "Vì ngài là ngườ—— bạn tốt của chỉ huy chúng tôi."

Trì Nghiêu: "......"

Nhìn ra được là bạn tốt chỗ nào sao?

Từ trước đến giờ anh và Cảnh Hi chưa từng là "bạn tốt" gì cả.

Người lính dẫn omega và con rời đi.

Trên đường, omega hỏi người lính: "Quan hệ của Trì Nghiêu và Thiếu tướng Cảnh tốt lắm à?"

Người lính tự hào trả lời: "Đương nhiên rồi! Là lão đại nhà chúng tôi đã khiến Cực Ảnh cải tà quy chính đấy! Giờ họ đều là người tốt!"

Omega nhớ lại cảnh Trì Nghiêu vừa bắn cứu mình, mắt sáng lấp lánh.

"Ừm! Thật sự khác hẳn với ấn tượng trước đây của tôi."

"Cải tà quy chính" Trì Nghiêu tâm trạng không tốt lắm.

Chuyện đau thương thời thơ ấu là nỗi đau suốt đời của anh, dù trong ký ức không có quá nhiều đoạn đau đớn.

Hồn vía trên mây đi về, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cảnh Hi vang lên từ phía trước.

"Trì Nghiêu!"

Ánh mắt Trì Nghiêu lóe lên, tỉnh táo trở lại.

Không phải lúc để cảm thấy buồn bã.

"Anh ở đây —— a!"

Mới đi được vài bước, Trì Nghiêu đập đầu vào cây cột gỗ chắn ngang đường.

"Chết tiệt."

Mất mặt quá.

Trì Nghiêu ôm trán, nhìn xung quanh.

Không ai nhìn thấy chứ?

Đường đường là Đoàn trưởng Tinh tặc đoàn Cực Ảnh, lại có thể đập đầu vào cột khi đi bộ.

Chuyện này mà truyền ra ngoài, anh chẳng còn mặt mũi gì nữa.

"Chỗ em xong việc chưa?"

Cảnh Hi nghe thấy giọng của anh, vội vàng chạy tới.

Cậu vẫn đang chú ý đến màn hình ảo trong tầm mắt, nghe Tiểu Lam báo cáo tình hình chiến trường.

Trì Nghiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ cậu một lòng nhiều việc, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

"Này, nhìn phía trước ——"

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Cảnh Hi đụng vào cây cột, vang lên tiếng "cốp".

"A ——!"

Cảnh Hi ôm trán.

Trì Nghiêu: "......"

Trì Nghiêu: "Đã thấy anh đụng vào rồi mà em còn đụng nữa, ngốc hả?"

Cảnh Hi giải thích: "Em đã cúi đầu rồi."

"Còn cãi à?" Trì Nghiêu vòng qua, kéo tay cậu ra, cái trán trắng nõn đỏ bừng lên một mảng, "Cúi đầu rồi mà vẫn canh không chuẩn?"

Cảnh Hi: "......"

Trì Nghiêu thổi nhẹ vào chỗ đỏ của cậu: "Đau đau bay đi ——"

Cảnh Hi: "......"

Như trẻ con vậy à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play