Trong phòng khách ở tầng hai, Cừu Thiên Lâm tiến hành khám lại định kỳ cho Cảnh Hi.

"Giáo sư Cừu, bệnh của Hi Hi có đỡ hơn chút nào không?"

Thấy Cừu Thiên Lâm thu dọn dụng cụ, Cảnh Nhung không kìm được mà hỏi.

Cừu Thiên Lâm ra dấu bảo ông đừng vội, rồi hỏi Cảnh Hi: "Cậu vẫn đang tìm người sao?"

Cảnh Hi gật đầu, kéo tay áo xuống, từ tốn cài cúc tay áo.

Cừu Thiên Lâm: "Cậu vẫn cảm thấy anh ta còn sống, hoặc là cậu nghĩ có thể tìm thấy anh ta?"

Cảnh Hi không chút do dự, vẫn gật đầu.

"Vẫn như cũ." Cừu Thiên Lâm nói với Cảnh Nhung, ánh mắt lướt qua Trì Nghiêu đang ngồi ở đầu ghế bên kia rồi nhìn lại Cảnh Hi, "Dạo này cậu có uống thuốc đúng giờ không?"

Cảnh Hi: "Tôi vẫn uống."

"Cứ tiếp tục uống." Cừu Thiên Lâm mở thiết bị đầu cuối, nhập hồ sơ tái khám vào hệ thống y tế vừa hiện ra, "Giữ cho tinh thần ổn định, thả lỏng tinh thần một cách thích hợp, đừng để mình quá mệt mỏi."

Lần nào cũng là mấy câu này, từng chữ không sai.

Cảnh Hi gật đầu đồng ý.

Thuốc, một ngày cậu cũng chưa từng uống.

Qua khóe mắt thấy Cừu Thiên Lâm đã tải lên hồ sơ bệnh án, Cảnh Hi thản nhiên rời tầm nhìn.

Cấp bậc quân đội cao hơn cậu đều có thể tra được hồ sơ này.

"Giáo sư Cừu, ngoài việc tái khám, lần này còn có chuyện khác nhờ cậu giúp đỡ." Cảnh Nhung dẫn hắn ngồi xuống bên ghế, tự tay rót trà mời.

Cảnh Nhung nhìn Cảnh Hi, Cảnh Hi lại nhìn Trì Nghiêu.

Ánh mắt của Cừu Thiên Lâm cũng dừng lại trên người anh.

Từ nãy đến giờ, Trì Nghiêu đã vài lần chú ý thấy ánh mắt của hắn, đều làm bộ không nhìn thấy.

"Trước khi nói chuyện này, tôi có thể hỏi một câu được không, giáo sư Cừu?" Trì Nghiêu đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn sang.

Cừu Thiên Lâm đẩy gọng kính: "Cậu hỏi đi."

Trì Nghiêu: "Viện Nghiên cứu Sinh học Hưng Quốc của căn cứ y học N110 ở Bạch Kình Toạ, anh có biết không?"

Cừu Thiên Lâm ngẩng đầu, ánh sáng lạnh phản chiếu qua tròng kính.

"Biết."

Không ngờ hắn trả lời thẳng thắn như vậy.

Trì Nghiêu gật đầu: "Anh có biết đó là một viện nghiên cứu phi pháp không?"

Cừu Thiên Lâm: "Viện nghiên cứu đã thông qua sự phê duyệt của các cơ quan liên quan của quốc gia, và được cấp phát trợ cấp hàng năm, làm sao có thể gọi là phi pháp? Trước khi đặt câu hỏi, có lẽ Trì tiên sinh nên bổ sung lại các quy định pháp luật liên quan?"

Trì Nghiêu cười khẩy: "Anh rõ ràng như thế, từng làm việc ở đó à?"

Cừu Thiên Lâm: "Tôi đã làm trong lĩnh vực này hơn hai mươi năm, hiểu biết hơn cậu cũng không có gì lạ, phải không?"

Hai người dùng giọng điệu bình thản nhất, nói ra những câu thăm dò đầy căng thẳng.

Cảnh Nhung nhíu mày, dần dần nhận ra có điều không ổn.

Ông nhìn sang Cảnh Hi, nhưng cậu lại đáp lại ông một ánh mắt ý bảo ông hãy bình tĩnh.

Trì Nghiêu: "Vậy tại sao những người ở đó lại gọi anh là cố vấn?"

Cừu Thiên Lâm nhìn thẳng anh: "Vậy nên, người hôm đó quả thật là cậu?"

Trì Nghiêu cười: "Anh đang nói gì thế, sao tôi chẳng hiểu?"

Cừu Thiên Lâm nhấp một ngụm trà.

"Tôi thật không ngờ Cực Ảnh còn liên quan đến lĩnh vực sinh học, Trì tiên sinh quả nhiên không giống những tinh tặc khác."

Trì Nghiêu tựa lưng vào ghế, chân dài bắt chéo, một tay chống cằm.

"Giáo sư Cừu là viện sĩ của Viện Nghiên cứu Trung ương, đồng thời còn kiêm nhiều chức vụ khác, tôi thật sự rất khâm phục."

Cừu Thiên Lâm đặt chén trà xuống, đứng dậy nhìn sang Cảnh Nhung.

"Cảnh lão, hôm nay tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Cảnh Nhung nhíu mày, còn chưa kịp mở lời thì Trì Nghiêu đã lên tiếng.

"Không có sự cho phép của tôi, anh nghĩ mình có thể ra khỏi phòng này hôm nay sao?"

Cừu Thiên Lâm quay người nhìn Trì Nghiêu, đôi mắt sau tròng kính hơi nheo lại.

"Trì tiên sinh, đây là Đế Đô tinh, không phải sào huyệt tinh tặc của cậu."

Trì Nghiêu nhìn sang Cảnh Nhung: "Anh Nhung, ông nói xem?"

Quả nhiên lại đẩy bóng cho ông.

Cảnh Nhung trừng mắt nhìn Trì Nghiêu đầy bất mãn.

Bất đắc dĩ phải đứng ra hòa giải: "Hôm nay thật sự có chuyện rất nghiêm túc muốn bàn với cậu."

"Đây là thái độ bàn bạc sao?" Cừu Thiên Lâm nhìn Trì Nghiêu, vẻ mặt không hài lòng, "Nếu cậu cảm thấy tôi đã tham gia vào các hoạt động phạm pháp, có thể trực tiếp trình bằng chứng lên các cơ quan liên quan, không cần nói nhiều như vậy."

"Tôi chưa hề nói sẽ tố cáo anh." Trì Nghiêu cầm lấy bình trà rót thêm trà vào chén của Cừu Thiên Lâm, "Trước đây thường nghe anh Nhung khen anh là một người đam mê y học cuồng nhiệt, tôi có rất nhiều tài liệu nghiên cứu, không biết anh có hứng thú không?"

Cừu Thiên Lâm ngồi lại: "Tài liệu?"

"Tài liệu tốt hơn nhiều so với những thứ ở Viện Nghiên cứu Hưng Quốc." Trì Nghiêu nhìn hắn, "Nhưng trước khi đưa cho anh, tôi có một điều kiện."

Cừu Thiên Lâm: "Không cần vòng vo, nói thẳng đi."

"Anh phải chấp nhận bị tôi giám sát toàn thời gian, cho đến khi tôi thấy không cần thiết nữa." Trì Nghiêu đan tay lại trước mặt, "Không cần trả lời ngay, tôi cho anh một ngày để suy nghĩ."

Trong một căn nhà nào đó của quân khu, một sĩ quan trẻ tuổi đang báo cáo với lão giả đang đọc sách và thưởng trà.

"Cừu Thiên Lâm đã đến nhà họ Cảnh."

Lão giả chậm rãi lật sang trang khác: "Thông tin hệ thống cập nhật chưa?"

Viên sĩ quan trẻ mở thiết bị đầu cuối, chuyển đến một trang: "Cần ngài cấp quyền."

Lão giả tiện tay quẹt một cái, trang đó nhảy sang trang khác.

Báo cáo tái khám chi tiết của Cảnh Hi hiện ra.

Nhìn thấy kết quả chẩn đoán, khóe miệng lão giả cong lên một nụ cười.

"Chuyện bên đó mau chóng giải quyết đi, tôi không muốn một số kẻ nhảy nhót đến ngày mười lăm."

Viên sĩ quan trẻ ánh mắt trầm xuống: "Rõ!"

Tiễn Cừu Thiên Lâm rời đi, Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu: "Anh chắc chắn sẽ không đánh rắn động cỏ chứ?"

Trì Nghiêu: "Chắc là không."

Cảnh Hi: "Chắc là?"

Trì Nghiêu khẽ cười: "Có động thì động, anh còn sợ rắn chắc?"

Cảnh Hi: "..."

Quay đầu lại, Cảnh Nhung đang đen mặt trợn mắt nhìn sang bên này.

"Hai đứa có chuyện gì muốn nói với ông không?"

Trì Nghiêu: "..."

Bị kéo vào thư phòng chịu trận suốt nửa tiếng, đến khi Cảnh Hi bị công việc kéo đi thì bọn họ mới thoát thân.

Trước khi đuổi bọn họ ra, Cảnh Nhung ném cho Cảnh Hi một tấm thiệp mời.

"Nhà họ Lý lại tổ chức tiệc rượu, cháu thay ông đi đi."

Cảnh Hi nhận lấy.

Hiện tại những người còn dùng thiệp mời giấy phần lớn đều là các buổi tiệc giữa giới quý tộc.

"Nhà họ Lý?" Trì Nghiêu hỏi vu vơ.

Cảnh Hi mở ra, nhìn thấy cái tên trên đó, hờ hững nói: "Là nhà của Lý Bác."

Nhà họ Lý tuy không bằng nhà họ Cảnh, nhưng trong giới quý tộc cũng coi như có tiếng nói, hơn nữa gia chủ đời này của nhà họ Lý làm việc khéo léo, có quan hệ tốt trong giới.

Trì Nghiêu hơi nheo mắt: "Còn nhớ cái tay buôn vũ khí em từng nhắc đến không?"

Ánh mắt Cảnh Hi khẽ lóe lên, quay đầu nhìn anh: "Em sẽ cho người kiểm tra danh sách khách mời của buổi tiệc.

Ra khỏi thư phòng, thiết bị đầu cuối vang lên, Trì Nghiêu liếc nhìn, lại là Lệ Viễn.

"Chuyện gì thế?"

"Khốn khiếp, đám rắn lục chết tiệt đó đuổi không đi, chẳng lẽ định nhân lúc chúng ta không ở đó mà chiếm lấy sào huyệt của chúng ta?" Lệ Viễn cằn nhằn.

Trì Nghiêu: "Bọn chúng muốn thâu tóm à?"

Lệ Viễn: "Ừ, không biết lại phát điên gì nữa!"

Trì Nghiêu: "Trước tiên giao mười chiếc chiến hạm, giao đủ rồi mới tính, cứ nói là ý của tôi."

Lệ Viễn hít một hơi thuốc: "Thế thì tốn bao nhiêu tiền, bọn chúng chắc chắn không đồng ý đâu."

Trì Nghiêu: "Không đồng ý thì bảo chúng cút, lưu lại quá 24 giờ, lột sạch bọn chúng."

Lệ Viễn cười hề hề: "Được thôi!"

Bên Cảnh Hi cũng vừa nhận được tin hỏi thăm định kỳ của Bùi Chấn Nhạc.

Cậu lục trong album ra bức ảnh lén chụp Trì Nghiêu đang cầm cuốc làm đất gửi qua.

【Cải tạo lao động tại gia, biểu hiện rất tốt.】

Trì Nghiêu vừa dứt cuộc gọi quay đầu lại đã nhìn thấy Cảnh Hi gửi tin nhắn này đi.

"..."

"Rõ ràng là đang gieo hạt giống của hy vọng, sao đến miệng em lại thành ra xui xẻo thế?" Trì Nghiêu không hài lòng.

Cảnh Hi hờ hững nói: "Bà nội nói hai tháng nữa, mảnh đất đó sẽ bị quả bà xã chiếm lĩnh mạnh mẽ, hy vọng của anh đâu?"

Trì Nghiêu: "..."

Buổi chiều, Cảnh Hi nhận được danh sách khách mời của buổi tiệc nhà họ Lý.

"Ở đây." Cảnh Hi phóng to một phần màn hình ảo, "Nguyễn Lăng Vân, người phụ trách khu vực của Tập đoàn Vũ khí Hưng Bang."

Trì Nghiêu: "Có thể điều tra thông tin cá nhân của cậu ta không?"

Cảnh Hi mở hệ thống quân bộ, nhập tên cậu ta vào.

Tư liệu cá nhân bật ra, góc trái trên cùng là bức ảnh nổi bật.

"Là một mỹ nhân đấy." Trì Nghiêu trêu.

Nguyễn Lăng Vân là một omega nam, có khuôn mặt vô cùng dịu dàng, da trắng, tóc dài uốn nhẹ, cười lên trông rất ngọt ngào.

Tuy đều thuộc loại đẹp, nhưng vẻ đẹp của Cảnh Hi lại hoàn toàn mang tính công kích và xâm lược, chẳng hề liên quan đến sự yếu ớt, khiến người ta bị mê hoặc.

So ra, người này lại nhạt nhòa vô vị, trong mắt Trì Nghiêu chẳng có chút cuốn hút nào.

"Muốn tiến tới không?" Cảnh Hi hờ hững hỏi.

Trì Nghiêu liếc cậu một cái: "Tiến gì chứ? Vợ anh đẹp hơn cậu ta nhiều."

Cảnh Hi cười khẽ, tiếp tục lật xem.

Omega này trạc tuổi bọn họ, tốt nghiệp đại học liền vào làm trợ lý chủ tịch của Tập đoàn Vũ khí Hưng Bang, ba năm trước bắt đầu tiếp quản bộ phận kinh doanh, thường xuyên lui tới giữa các quân đoàn lớn.

Trì Nghiêu: "Em nhờ Bùi Chấn Nhạc lấy cho anh một tấm thiệp mời."

Cảnh Hi: "Anh cũng đi?"

"Em có trách nhiệm giám sát anh, kết quả lại một mình đi tiệc rượu, có hợp lý không?" Trì Nghiêu đặt tay lên lưng ghế sô pha, ôm cậu vào lòng.

Cảnh Hi thuận thế dựa vào anh.

"Nhưng những người đó rất nhàm chán, có thể sẽ—"

Trì Nghiêu: "Em sợ họ cười nhạo anh à?"

Cảnh Hi nhìn anh: "Em sợ anh chịu ấm ức."

Trì Nghiêu hôn lên khóe mắt cậu: "Anh giống người sẽ chịu ấm ức sao?"

Khoảng cách gần, hương rượu quen thuộc kích thích khứu giác, trước khi bản năng kịp phản ứng kháng cự, Cảnh Hi đã rúc vào cổ anh.

"Dạo gần đây anh cũng sẽ tiết ra một ít tin tức tố rồi."

Trì Nghiêu khựng lại, cúi đầu ngửi ngửi.

"Nặng lắm à?"

Đôi mắt Cảnh Hi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tuyến thể, kiềm chế hôn lên viền tuyến thể, cơ thể dưới tay lập tức cứng đờ.

"Không nặng, rất dễ ngửi."

Trì Nghiêu nâng cằm cậu lên, cười khẽ: "Rm là người đầu tiên ngửi tin tức tố của anh mà không chết đấy."

Cảnh Hi nhíu mày: "Độc đến vậy sao?"

Trì Nghiêu: "Anh chỉ dùng nó khi giết người thôi."

Cảnh Hi: "Thế còn kỳ mẫn cảm thì sao?"

Trì Nghiêu: "Anh không có kỳ mẫn cảm."

Lời này Cảnh Hi đã nghe Trì Nghiêu nói trước đây, nhưng lúc đó cậu không để ý.

Tần suất và triệu chứng của kỳ mẫn cảm ở alpha mỗi người khác nhau.

Có người cảm xúc không thay đổi gì nhiều, lúc mẫn cảm cũng giống như bình thường, như thể không có kỳ mẫn cảm.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, liệu kỳ mẫn cảm của Trì Nghiêu có phải cũng bị ảnh hưởng bởi loại thuốc hóa thú không?

"Những alpha trong đoàn của anh cũng không có kỳ mẫn cảm à?" Cảnh Hi hỏi.

"Sao có thể chứ?" Trì Nghiêu cười khẩy, "Gần như ngày nào cũng nghe thấy có người tru tréo đòi vợ đấy."

Thấy Cảnh Hi có vẻ đăm chiêu, Trì Nghiêu dò hỏi: "Sao thế, em muốn thấy anh khóc à?"

Cảnh Hi nhìn mặt anh rồi tưởng tượng thử: "Nói vậy thì, thật ra cũng muốn nhìn thử."

Trì Nghiêu cười cười: "Không sợ anh cắn em sao?"

Cảnh Hi: "Cắn được coi như bản lĩnh của anh."

Chưa đến chiều tối, phó quan của Bùi Chấn Nhạc đã đích thân đưa thiệp mời đến, là của cậu ta.

Phó quan: "Trưởng quan nói đã trao đổi với gia chủ nhà họ Lý rồi."

Cảnh Hi nhận lấy: "Cảm ơn."

Tiệc rượu diễn ra vào tối mai, mà đã đi tiệc thì phải mặc lễ phục.

Thời gian gấp rút, quần áo của Trì Nghiêu không thể đặt may, chỉ có thể tìm trong số quần áo của Cảnh Hi để mặc.

"Lô quần áo làm nửa năm trước còn chưa mặc, sửa lại chắc là mặc vừa đấy." Cảnh Hi dẫn Trì Nghiêu vào phòng của mình, trong căn phòng thay đồ khổng lồ treo đầy các loại lễ phục.

Trì Nghiêu: "Em có mặc vừa không?"

Còn màu mè hơn cả tủ quần áo của anh.

Cảnh Hi mở cái tủ nhỏ chưa đến một mét rộng gần cửa nhất: "Em bình thường chỉ mặc mấy bộ này."

Trì Nghiêu liếc mắt một cái.

Hai bộ quân phục thay đổi, hai bộ thường phục, hai bộ đồ ở nhà.

Đây mới là tủ quần áo của một sĩ quan bình thường.

May mà dáng người hai người không khác nhau lắm, chỉ là so với Cảnh Hi, vai của Trì Nghiêu rộng hơn một chút, eo cũng thô hơn một chút.

"Cứ chọn đại một bộ là được, thay đi thay lại thật phiền phức." Trì Nghiêu cởi áo sơ mi, thay cái mà Cảnh Hi đưa qua.

Cảnh Hi giúp anh cài cúc áo, thuận tay sờ một cái lên cơ bụng săn chắc của anh.

"Đi câu người, sao có thể qua loa?"

Trì Nghiêu bước tới hai bước, ép người cậu vào giữa tủ và anh.

"Ai câu ai?"

Cảnh Hi xoa đầu anh: "Biểu hiện tốt, tranh thủ giảm án."

Trì Nghiêu: "..."

Chiều hôm sau, Trì Nghiêu tưới nước xong cho mấy hạt giống, chuẩn bị ra ngoài.

Cảnh Hi cầm một bình xịt, giống như thuốc trừ sâu mà xịt lên người anh.

Trì Nghiêu hắt hơi liên tục: "Cái này là gì?"

"Thuốc ức chế dạng phòng ngừa." Cảnh Hi cũng xịt từ đầu đến chân cho mình, "Tiệc rượu luôn xảy ra sự cố, không có lần nào ngoại lệ."

Trì Nghiêu lập tức hiểu ý cậu, cười khẩy: "Người ta là cố ý tạo ra sự cố."

"Mặc kệ là cố ý hay vô ý, cẩn thận vẫn hơn." Cảnh Hi xịt xong, lại cầm găng tay giúp anh đeo, "Đeo suốt buổi nhé."

Trì Nghiêu: "Lễ nghi của giới thượng lưu à?"

Cảnh Hi: "Em không muốn bọn họ chạm vào tay anh."

Trì Nghiêu: "..."

Đúng là vua ghen mà.

Trì Nghiêu nắm lấy tay cậu đùa: "Vậy em dắt tay anh là được rồi, hoặc dùng còng tay còng lại?"

Câu này khiến mắt Cảnh Hi sáng lên.

"Còng tay không tệ."

Trì Nghiêu: "..."

Buổi tiệc rượu của nhà họ Lý lần này, dù không nói rõ ra, nhưng ai cũng biết là để chúc mừng Lý Bác được thả về.

Chỉ là bị tinh tặc bắt cóc với thân phận tướng quân đã quá mất mặt, giờ còn làm rùm beng lên lại càng không ra gì.

Lúc Trì Nghiêu và Cảnh Hi đến nơi, trước cổng nhà họ Lý đã có không ít xe cộ.

Cảnh Hi xuống xe, AI tự động đỗ xe vào gara ngầm.

Hai người vừa xuất hiện, lập tức thu hút không ít sự chú ý.

Không cần nói đến thân phận, chỉ riêng vẻ ngoài đã đủ làm cho đám tiểu thư công tử quý tộc tim đập thình thịch.

Chưa kịp vào đến trong nhà, Trì Nghiêu đã bị một đám omega bao vây, có cả nam lẫn nữ.

Lúc này anh mới hiểu được việc Cảnh Hi bắt anh đeo găng tay thông minh đến mức nào.

Mấy người này hoàn toàn là cố tình cọ vào người anh!

"Trì tiên sinh, anh ngoài đời còn đẹp trai hơn trên màn hình nhiều!"

"Tôi tên là Triệu Tư Tĩnh, cứ gọi tôi là Tĩnh Tĩnh nhé~"

"Trì tiên sinh, anh thật sự kết hôn rồi sao? Không phải là lừa giới truyền thông đấy chứ?"

Các loại mùi hương từ pheromone, mỹ phẩm, nước hoa khiến anh đau cả đầu.

Nếu không phải mục tiêu còn chưa xuất hiện, anh đã muốn về nhà từ lâu rồi.

Cạch.

Phía bên tay trái Trì Nghiêu vang lên một tiếng kim loại va chạm.

Tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn.

Trên cổ tay trái của Trì Nghiêu đeo một chiếc vòng tay bằng bạc, kiểu dáng đơn giản, chất liệu tinh xảo.

Lúc này chiếc vòng tay đó đang dính chặt với một chiếc vòng tay khác y hệt.

Mọi người nhìn theo chiếc vòng tay kia, không ngờ chủ nhân lại là Cảnh Hi.

"Xin lỗi." Cảnh Hi giơ tay, "Thân phận của Trì tiên sinh khá đặc biệt, hiện tại do tôi chịu trách nhiệm giám sát, mong mọi người thông cảm."

Nói xong với gương mặt vô cảm, cậu giật tay một cái, kéo Trì Nghiêu rời khỏi đám đông.

Mọi người nhìn theo họ đi xa, lúc này mới phản ứng lại.

Thì ra hai cái vòng tay đó là còng tay không dây!

Không biết còn tưởng là vòng tay đôi của tình nhân nữa!

"Nhưng mà, hợp với bọn họ ghê!" Một tiểu thư omega phấn khích nói.

"Đồng nhân văn cũng không thể viết ra một phần nghìn của đời thật, tôi chết mất rồi!"

"Không biết có phải mắt tôi có vấn đề không, sao tôi thấy ánh mắt Trì Nghiêu nhìn Cảnh Hi toàn là tình yêu thế nhỉ?"

"Cô nhìn người bằng con mắt hủ nữ rồi."

"Họ tuyệt đối là hai A thẳng tắp, tôi sắp không chịu nổi nữa, hú hú!"

Bên kia, Trì Nghiêu liếc nhìn hai cái vòng tay đang dính chặt vào nhau, và hai mu bàn tay bị ép phải kề sát vào nhau, vài lần muốn thuận thế nắm lấy tay cậu.

Đây là thứ mà Cảnh Hi tạm thời cải tạo trước khi ra ngoài.

Vòng tay tình nhân sáng loáng, bị ép thành còng tay.

Khóe miệng Trì Nghiêu khẽ nhếch, nói nhỏ: "Anh bị em còng lại rồi đấy——"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play