Cảnh Hi vừa đi một vòng kiểm tra, cảm thấy hơi đói, nhìn đồng hồ đã quá trưa.
Nếu như bình thường, Trì Nghiêu sớm đã đến gọi rồi, hôm nay bận gì mà chưa thấy đâu?
"Lão đại, anh ăn cơm chưa? Muốn ăn gì để tôi đi mua về?" Nhan Khải từ phòng chỉ huy đi ra đón.
Cảnh Hi lắc đầu: "Tôi về khoang nghỉ ngơi, có việc thì qua báo."
Nhan Khải gật đầu: "Vâng."
Cửa khoang nghỉ vừa mở ra, Cảnh Hi đã ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt.
Mắt cậu lóe sáng, không tự chủ mà bước nhanh hơn về phía bếp.
Qua lớp kính, cậu có thể thấy bóng lưng Trì Nghiêu đang bận rộn trước bếp, tay áo được xắn cao.
"Anh không thấy chua à?" Cảnh Hi bước vào.
Trì Nghiêu quay đầu lại, trên mặt đeo hai lớp khẩu trang lọc khí, bên ngoài còn chồng thêm một lớp mặt nạ bảo hộ trong suốt, trông chẳng khác nào đang xử lý một vụ rò rỉ khí độc.
Cảnh Hi: "..."
"Hôm nay em đổi ca đúng giờ nhỉ?" Trì Nghiêu cười, "Anh vốn định nấu xong rồi mới gọi em."
"Còn một đoạn nữa mới đến phía Nam, hiện tại không bận lắm."
Ánh mắt Cảnh Hi rơi trên người anh, không tài nào dứt ra được.
Người mình thích tự tay nấu ăn, đợi mình tan ca về, đây là cuộc sống mà trước đây cậu không dám mơ tưởng tới.
Cảnh Hi nhìn hơi nóng bốc lên từ nồi, siết chặt cánh tay hơn.
"Cảm ơn."
Trì Nghiêu tính toán thời gian, tắt lửa rồi mở nắp nồi.
"Dùng gì cảm ơn anh đây?"
Cảnh Hi nghĩ ngợi một chút: "Lần sau em làm món anh thích ăn nhé, xào dâu tây non?"
Trì Nghiêu: "..."
Ngửi mùi sườn xào chua ngọt thơm phức, Cảnh Hi hào phóng nói: "Không thích à? Vậy anh muốn ăn gì, cứ gọi món đi."
Sau khi bày thức ăn ra đĩa, Trì Nghiêu liếc nhìn bóng phản chiếu trên mặt kim loại.
Đôi mắt vẫn bình thường.
Anh tháo mặt nạ bảo vệ xuống, xoay người, trêu chọc: "Có thể để anh sống thêm vài ngày không?"
Cảnh Hi nhìn đôi mắt đẹp của anh: "Tai họa sống dai, anh chắc chắn sẽ sống lâu hơn em."
Trì Nghiêu ôm cậu, bật cười thành tiếng: "Khen anh hay là đang châm chọc anh vậy?"
Trong mắt Cảnh Hi thoáng hiện một tia cười: "Anh nghĩ sao?"
Trong bữa ăn, Cảnh Hi đột nhiên nhớ ra điều gì, liền nói: "Ông nội đã liên hệ xong đội ngũ y tế rồi, em chuẩn bị xong việc ở đây sẽ về Đế Đô Tinh một chuyến, anh có muốn đi cùng em không?"
Trì Nghiêu: "Anh đi làm gì?"
"Nếu những người đó đáng tin, rm muốn họ xem thử tình trạng sức khỏe của anh." Cảnh Hi nhìn anh, "Với lại lúc đó Cừu Thiên Lâm cũng sẽ có mặt, tiện thể thăm dò tình hình luôn."
Cừu Thiên Lâm là cố vấn của Viện Nghiên cứu Sinh vật Phi pháp, dù thế nào cũng không thể là người ngoài cuộc.
Trì Nghiêu khẽ cụp mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, thản nhiên nói: "Anh có việc, không đi được."
Cảnh Hi hơi khựng lại, không ngờ anh sẽ từ chối.
"Vậy khi nào anh rảnh, em sẽ điều chỉnh thời gian với bên đó."
Trì Nghiêu đặt đũa xuống, nâng cốc nước lọc uống một ngụm lớn.
Sau khi chiến tranh nổ ra, mọi thức uống có cồn đều bị cấm.
"Không biết chừng, có thể sẽ không rảnh mãi."
Cảnh Hi nhìn anh thật sâu, không hỏi thêm nữa, gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng.
"Ngon lắm."
Trì Nghiêu đặt cốc nước xuống, nhìn cậu phồng má nhai sườn, trông vô cùng đáng yêu.
"Em sinh ra đã thích ăn đồ chua thế này à?"
Cảnh Hi nhổ xương ra: "Có một tên nhóc thích ăn ngọt luôn đưa cho em món anh ta không thích, lâu dần tôi cũng quen ăn rồi."
Trì Nghiêu: "..."
Vậy nên càng chua càng quen là kinh nghiệm đúc kết của em sao?
Buổi chiều, đội quân chủ lực Phi Long tiến vào dãy núi phía Nam.
Mật độ dã thú ở đây khiến mọi người kinh ngạc.
Hệ thống đã sớm phát hiện số lượng dã thú ở khu vực này, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi bị choáng ngợp.
Cảnh Hi bận rộn trong khoang chỉ huy đến mức không có thời gian uống nước, còn Trì Nghiêu thì đang ngồi trong khoang nghỉ ngơi, nhìn tấm ảnh của Cảnh Hi lơ lửng giữa không trung, ngẩn người.
Mất kiểm soát là bước đầu tiên của quá trình thú hóa.
Khi đã hoàn toàn mất kiểm soát, sẽ không còn đường quay lại.
Hiện tại, cách duy nhất để ngăn chặn quá trình này chỉ có độc tố trên chiếc mặt nạ U Linh.
Xuân Cầm đã chiết xuất nó để nghiên cứu, xác nhận rằng nó có thể ức chế thú hóa, nhưng cần phải sử dụng lâu dài, nếu ngừng thuốc, tình trạng sẽ tái phát.
Tuy nhiên, việc sử dụng lâu dài sẽ rút ngắn tuổi thọ đáng kể.
Suy nghĩ rất lâu, Trì Nghiêu gửi cho Xuân Cầm một tin nhắn.
【Chuẩn bị thuốc.】
Bên kia nhanh chóng đáp lại.
【Ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?】
Trì Nghiêu cười khẩy: "Tôi có lựa chọn nào khác sao?"
Sau khi quyết định, anh lại thấy nhẹ nhõm.
Anh đã sớm nhận thức rõ về kết cục của bản thân, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Khi trở lại khoang chỉ huy, anh không thấy Cảnh Hi đâu, không có ai ngồi trên ghế chỉ huy.
Chưa kịp bước tới, đã nghe tiếng một binh sĩ phụ trách giám sát lo lắng hét lên.
"Tín hiệu Phi Long lúc có lúc không, đã mất liên lạc một phút rồi!"
Nhan Khải quay đầu lại thấy là anh, liền vội vàng nói: "Lão đại tự mình lái cơ giáp ra tiền tuyến, nhưng không biết tại sao tín hiệu rất yếu, hiện tại không thể định vị được vị trí của cậu ấy."
Trì Nghiêu hất cậu ta ra, đi đến trước đài giám sát, ánh mắt lướt qua từng tầng từng tầng màn hình ảo chồng lên nhau.
"Tín hiệu xuất hiện lần cuối ở đâu?"
Trên bản đồ ba chiều nhanh chóng hiển thị một tọa độ màu trắng.
Cách hang động 32 km theo đường thẳng.
Nhan Khải chưa kịp nói thêm gì, đã thấy Trì Nghiêu sải bước chân dài vội vàng đi ra ngoài.
"Anh định làm gì vậy?"
Trong dãy núi, Cảnh Hi hạ Phi Long xuống một khu rừng bách rậm rạp.
"Thế nào rồi?"
AI của Phi Long: 【Nhiễu loạn nghiêm trọng, một phần hệ thống định vị liên lạc đã bị hỏng, đang khẩn cấp sửa chữa——】
Sắc mặt Cảnh Hi không mấy dễ coi.
Ảnh hưởng của thứ đó đang gia tăng.
Trên màn hình ảo trước mắt đột nhiên hiện lên những vòng cảnh báo đỏ, bản đồ phóng to đánh dấu một loạt tọa độ dày đặc — đây là vị trí của đám biến dị cấp năm gần đó.
Cảnh báo vừa sáng lên, giây tiếp theo đã có một con sói khổng lồ lao ra từ bụi cây, gầm lên và lao về phía cơ giáp.
Vuốt của biến dị cấp năm cực kỳ sắc nhọn, ngay cả lớp vỏ ngoài của cơ giáp cũng có thể bị đâm thủng.
Trong vài phút ngắn ngủi chờ cơ giáp sửa chữa, khu vực nhỏ này đã bị đám dã thú biến dị cấp cao chiếm đóng.
Cảnh Hi chịu đựng cơn đau đầu, vung thanh đao dài, nhưng chẳng mấy chốc, dưới chân cậu đã chất đống mấy con sói biến dị.
"Auuu——!"
"Ưm!"
Mỗi lần nghe tiếng sói tru, trước mắt Cảnh Hi lại tối sầm.
Dù có Phi Long cách ly, nhưng sức tấn công của sóng âm vẫn không giảm đi nhiều.
"Hi Hi!"
Tai nghe thấy giọng của Trì Nghiêu, Cảnh Hi lập tức tỉnh táo lại, vừa lúc một con sói vương cấp năm lao lên đầu cơ giáp, móng vuốt chuẩn bị đâm vào vị trí chứa chip lõi của cơ giáp.
Cảnh Hi liền quật nó xuống đất, mũi đao dài đâm thẳng xuống.
Càng nhiều sói biến dị nhảy lên, Cảnh Hi đang định rút lui trước, giây tiếp theo trước mắt đã xuất hiện một chiếc cơ giáp màu đen.
"Bị thương rồi à?"
Bên tai lại nghe thấy giọng của Trì Nghiêu, lúc này Cảnh Hi mới nhận ra hai người họ không liên lạc qua hệ thống, giọng nói là do Tiểu Hồng truyền trực tiếp vào não cậu.
"Anh sao rồi?" Cảnh Hi hỏi, "Sao anh lại đến đây?"
Nghe vậy, Trì Nghiêu cười giận.
"Anh sợ nếu đến muộn thêm chút nữa thì sẽ thành người goá vợ mất."
Cảnh Hi: "..."
Đám thú không thể giết hết, Trì Nghiêu giải quyết xong mấy con sói vương cấp năm phiền phức trước mắt, rồi đưa phi thuyền bay đi.
Cảnh Hi nhìn khoảng cách rời đi, ra hiệu cho Trì Nghiêu dừng lại.
Trì Nghiêu: "Không bị thương thì không thoải mái à?"
"Em muốn kiểm tra mức độ ảnh hưởng của sóng âm ở khoảng cách này." Cảnh Hi ra hiệu cho anh đáp xuống.
Trì Nghiêu: "Chuyện này em để họ làm không được sao?"
Cảnh Hi: "Em không yên tâm."
Chỉ cần sai sót dữ liệu, toàn bộ chuỗi quyết sách sau đó đều sẽ có vấn đề, cậu không thể để Phi Long mạo hiểm.
Trì Nghiêu bất đắc dĩ đáp xuống, tiện tay gửi một video đến phía đối phương.
Trong màn hình ảo bật ra, gương mặt Cảnh Hi hơi nhợt nhạt, tóc mái trước trán đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Trì Nghiêu nhíu mày: "Em đã vào đến khoảng cách bao nhiêu rồi?"
Cảnh Hi lắc đầu: "20 cây số, lúc trước đến đây, phạm vi ảnh hưởng của sóng âm không xa như vậy."
Hai người cùng nhau, cứ mỗi cây số lại kiểm tra một lần.
Kết quả thu được khiến sắc mặt cả hai đều không mấy dễ chịu.
Với quân bị trong tay Phi Long hiện tại chỉ có thể vào được trong khoảng cách ngoài 20 cây số của hang động, muốn tiến sâu hơn căn bản không thể nghĩ đến.
Trở lại chiến hạm, lúc Cảnh Hi nhảy xuống khỏi cơ giáp thì loạng choạng một chút, liền bị một cánh tay đỡ vững vàng.
"Yếu đến nỗi đứng cũng không vững mà còn chạy lung tung?" Trì Nghiêu kéo người qua, lau đi giọt mồ hôi lăn xuống từ trán cậu, "Hay là em muốn anh bế đến phòng cấp cứu?"
Cảnh Hi lắc đầu: "Không nghiêm trọng vậy đâu, nghỉ ngơi một lát là được."
Trì Nghiêu cười lạnh: "Em đoán xem anh có tin không?"
Trông có vẻ là thật sự giận rồi.
Cảnh Hi giọng rất nhẹ: "Nghiêu Nghiêu..."
Trì Nghiêu: "Đừng làm nũng, anh không mắc lừa đâu."
Cảnh Hi: "..."
Vừa bước ra khỏi khoang dừng, Nhan Khải đã vội vàng chạy tới.
"Lão đại, anh không sao chứ?!"
Cảnh Hi: "Không sao."
Nhan Khải lùi về sau Cảnh Hi, lén lút nhìn Trì Nghiêu đang đút tay túi, mặt lạnh theo sau, nhẹ nhàng đẩy anh một cái, giơ ngón cái lên: "Đại ca, đỉnh thật đấy!"
Trở lại khoang chỉ huy, thiết bị đầu cuối của Cảnh Hi reo lên, là Kim Trạch.
"Lão đại, lũ Bạch Hạc đúng là không ra gì!"
Trong màn hình, Kim Trạch nghiến răng nghiến lợi, "Bọn chúng vừa đến, quân trú phòng lại không chịu làm việc nữa!"
Cảnh Hi: "Tiến độ cứu viện của Bạch Hạc thế nào rồi?"
"Cứu cái rắm!" Kim Trạch không nhịn được chửi thề, "Bọn chúng tới đây là để tham quan! Đi chụp ảnh khắp nơi, diễn trò lãnh đạo thị sát thăm hỏi gì đó, ngoài chụp ảnh ra chẳng làm gì cả!"
Cảnh Hi khẽ nhíu mày.
Kim Trạch: "Chúng không làm việc đã đành, còn chỉ tay năm ngón với người của chúng ta, nhiệm vụ của đội cứu viện so với trước lại càng nặng hơn!"
Cảnh Hi nghe xong, im lặng một lúc: "Tôi sẽ liên lạc với ông ta."
Trì Nghiêu nhìn cậu ngắt liên lạc, cắt sang giao diện số liên lạc của Trần Băng Phong, rồi giữ tay cậu lại khi cậu chuẩn bị gọi điện.
"Không cần phải cầu xin ông ta."
Cảnh Hi ngẩng đầu lên: "Em không định cầu xin ông ta."
Trì Nghiêu: "Dù không cầu xin, em vẫn phải chịu ấm ức."
Trần Băng Phong làm vậy chính là tính toán kỹ rằng Cảnh Hi không thể bỏ mặc người dân và thú dữ, cuối cùng việc được làm tốt đều là công của ông ta, làm không tốt đều đổ lên đầu Cảnh Hi, ông ta chẳng thiệt gì.
Giờ chủ động liên lạc, đối phương chẳng đời nào nhượng bộ, ngược lại sẽ vì nắm được Cảnh Hi mà càng làm căng hơn, chỉ khi Cảnh Hi cúi đầu mới có chuyển biến.
Những điều Trì Nghiêu có thể nghĩ đến thì Cảnh Hi tất nhiên cũng nghĩ đến.
Nhưng cuộc chiến này không thể kéo dài.
Hiện tại diện tích đất liền bị ảnh hưởng ở hành tinh 333 đã gần bằng một nửa, kéo dài thêm nữa có khả năng dẫn đến cuộc di cư quy mô lớn, khiến hành tinh này trở lại trạng thái hoang tàn.
Về phần cá nhân, cậu cũng muốn sớm kết thúc chiến tranh, trở về Đế Đô Tinh gặp chuyên gia y tế.
Cơ thể của Trì Nghiêu cũng không thể kéo dài thêm nữa.
Trên nền tảng đó, chỉ cần giữ thái độ mềm mỏng, bị Trần Băng Phong nói mấy câu, bị đeo vài đôi giày chật cũng chẳng là gì.
Cảnh Hi suy nghĩ một lát: "Vậy em tìm Thượng tướng Bùi, để ông ta ra mặt giải quyết."
"Không được."
Trì Nghiêu hạ thấp giọng nói, "Hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng ông ta."
Nếu Bạch Hạc vẫn không phối hợp, Phi Long sẽ rơi vào trận chiến gian khổ, tình hình thậm chí còn khó khăn hơn lúc bắt đầu.
Cảnh Hi xoa trán đau nhức, tâm trạng bực bội.
Một lát sau, cậu đứng dậy bước ra ngoài: "Chúng ta nói chuyện."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhan Khải, Trì Nghiêu thong thả đi theo.
Trong phòng nghỉ tạm thời cạnh khoang chỉ huy, Trì Nghiêu tiện tay đóng cửa lại, nhìn Cảnh Hi trước mặt: "Em muốn nói gì?"
Cảnh Hi: "Bất kể quan hệ cá nhân của chúng ta là gì, về công việc, em hy vọng đôi bên không can thiệp quá nhiều vào quyết định của đối phương."
"Chê anh lo nhiều quá?" Nụ cười bên môi Trì Nghiêu đầy mỉa mai, "Vì anh ngăn em cúi đầu trước Trần Băng Phong?"
Cảnh Hi nhìn anh, không biểu lộ gì: "Em không quan tâm những chuyện đó."
"Đúng là em không quan tâm." Trì Nghiêu thong thả gật đầu, cười khẩy, "Đổi lại bất kỳ ai là em, cũng không thể làm việc dưới tay ông ta bao nhiêu năm như vậy."
Nhìn sắc mặt của anh, Cảnh Hi biết anh rất giận.
Vốn đã chọc anh tức, giờ lại làm thêm một chuyện như vậy, với tính cách của Trì Nghiêu mà không giận thì mới lạ.