"Tập trung vào."

Bên tai vang lên giọng của Cảnh Hi, Trì Nghiêu kéo cần điều khiển né tránh cái miệng của con rết khổng lồ: "Ai nói bậy ảnh hưởng đến anh vậy?"

Cảnh Hi không quan tâm đến Kim Trạch đang ngẩn ngơ, nhìn vào màn hình theo dõi thông qua màn hình liên lạc với Trì Nghiêu.

Phần trước của con rết khổng lồ đã gần như bị chặt hết các chân dài, chỉ còn lại phần thân đang quằn quại.

"Anh muốn giết con này xong về hay ở lại đó?" Cảnh Hi hỏi.

Trì Nghiêu nhìn vào màn hình giám sát, dẫn con rết khổng lồ đi ngược hướng với đám đông.

"Ở lại đây xem tình hình đã."

Cảnh Hi cũng đoán được anh sẽ nói vậy.

"Em đã điều một nhóm người tới, giao cho anh chỉ huy."

Trì Nghiêu liếc cậu một cái, cười cười: "Cho anh chỉ huy? Không sợ anh hại em à?"

Cảnh Hi nhạt giọng: "Nếu em thân bại danh liệt, thì giấc mộng hào môn của anh cũng tan tành thôi, không lỗ gì."

Trì Nghiêu nhướng mày: "Cũng có lý."

Đang nói, con rết khổng lồ đột nhiên phát ra tiếng rít chói tai, những chiếc chân đã bị chặt của nó lần lượt mọc lại, vỏ ngoài còn dính đầy chất lỏng đỏ xanh.

Dưới mặt đất, Kim Trạch, Sở Tiêu và những người khác vốn đã thấy chiến thắng trong tầm tay, nay nhìn thấy con rết khổng lồ lập tức hồi phục, không khỏi chửi thề.

"Cái gì nữa đây?!"

"Chơi kiểu gì mà mãi không xong thế này?!"

"Vô đối rồi à, vỏ không xuyên thủng được, chân chặt đứt còn mọc lại!"

Thấy đám dân được cứu bắt đầu hoảng loạn trở lại, Kim Trạch nhìn khoảng cách mà con rết khổng lồ đã bị dẫn đi xa, con đường dẫn tới chiến hạm không còn bị chặn nữa.

Hắn giơ tay ra hiệu, bảo mọi người sắp xếp đội hình xuất phát.

Trên đường chạy trốn, Sở Tiêu rút khẩu súng ra đưa lại cho Kim Trạch.

"Đội trưởng, súng trả anh."

Kim Trạch liếc qua một cái, không nhận: "Người là cậu cứu?"

Sở Tiêu mím môi, lắc đầu: "Trong lúc cứu hộ đã xảy ra sự cố, may mà Phi Long tới kịp, nếu không tôi với hai ông lão kia đều không về được."

Kim Trạch hừ nhẹ.

"Khẩu súng này để cậu nhớ đời!"

Sở Tiêu ngẩn người, dứt khoát cất súng lại vào bao.

"Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn." Hắn quay đầu nhìn về phía Phi Long xa xa, ánh mắt sáng rực, "Chỉ cần đủ mạnh, là có thể không bị bất cứ hiện thực nào kìm hãm, hoàn thành việc mình muốn làm."

Kim Trạch bị hắn chọc giận, vỗ một cái vào vành mũ của hắn.

"Tỉnh táo lại đi, nhóc con!"

Sở Tiêu không hiểu.

Ánh mắt Kim Trạch trầm xuống, biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Người mạnh mẽ là bởi vì họ có thể phân tích tình huống chiến đấu nhanh chóng, tận dụng mọi nguồn lực có sẵn để tạo ra lợi thế cho phe mình, giành chiến thắng với tỷ lệ cao nhất, chứ không phải là mù quáng liều lĩnh! Mười mạng cũng không đủ để dâng đâu!"

Ánh mắt Sở Tiêu lóe lên, cúi đầu nhận sai.

"Xin lỗi."

Trên chiến giáp, Cảnh Hi nhìn màn hình giám sát.

"Tái sinh à? Năng lực của loài biến dị cấp năm sao?"

"Ừm." Trì Nghiêu đáp, không những không tức giận mà còn cười, "Tôi đang chờ chiêu này của nó."

Cảnh Hi nhìn anh, không thể rời mắt.

"Anh biết cách đối phó rồi à?"

Trì Nghiêu kéo cần điều khiển, tăng tốc tối đa, để Phi Long bay thẳng lên trời, nụ cười bên môi càng sâu hơn.

"Tái sinh khác với sóng âm hạ tần của con chó ngốc, trong thời gian ngắn không thể sử dụng lại, dùng xong cũng là lúc nó yếu nhất."

Con rết khổng lồ bám vào tòa nhà cao tầng, lao lên như điên, há miệng gầm rú.

Thấy nó gần như dán toàn bộ cơ thể vào mặt ngoài của tòa nhà, Trì Nghiêu dừng tăng tốc, đổi hướng lao xuống, tay trái nắm ngược thanh trường đao, với tốc độ nhanh hơn lao thẳng xuống dưới.

Lưỡi đao đâm vào phần màng mềm giữa lưng và bụng của con rết, kéo một đường dài xuống.

"Gào——!"

Con rết đau đớn, phát ra tiếng rít kinh thiên động địa.

Trước khi va chạm với mặt đất, Trì Nghiêu kéo cần điều khiển lại, Phi Long xoay một vòng gấp khúc cách mặt đất vài chục cm rồi bay lên không.

Trì Nghiêu hất đi máu dính trên lưỡi đao.

"Phi Long, cho nó vài viên lạc."

AI của Phi Long: 【Đạn lạc đã vào vị trí——】

Cảnh Hi: "......"

Bị ảnh hưởng dễ dàng đến thế.

Các lớp vỏ trên tay và chân của chiến giáp mở ra, hai mươi khẩu pháo nhắm thẳng vào vết thương của con rết.

Mất đi lớp vỏ bảo vệ, hai mươi phát pháo laser trực tiếp xé toạc cơ thể con rết khổng lồ.

Xác nhận rằng nó không thể sống lại nữa, Trì Nghiêu định vị chiến hạm gần nhất, khởi động đường bay tự động, cử động cái cổ cứng đơ.

"Mất sức."

Cảnh Hi: "Em thấy anh chơi rất vui mà."

Trì Nghiêu nhìn cậu cười: "Không vui bằng em."

Cảnh Hi: "......"

Có Phi Long, không cần giải thích gì thêm, vừa đến gần khoang dừng chiến hạm, cửa khoang tự động mở ra.

Trì Nghiêu tháo dây an toàn: "Anh xuống xem tình hình, lát nữa liên hệ sau."

Cảnh Hi: "Ừ."

Đến khi Trì Nghiêu chuẩn bị rời đi, cửa sổ video vẫn còn mở.

Trì Nghiêu chợt nhớ ra gì đó, bước đến gần cửa sổ.

"Lại phát bệnh rồi à?"

Cảnh Hi mặt không cảm xúc: "Không."

Trì Nghiêu dang tay, cười cười: "Gọi tiếng chồng yêu, sẽ được một cái ôm đấy."

Ngay sau đó, cửa sổ tắt ngóm.

Trì Nghiêu: "......"

Không nể mặt tí nào.

Xuống khỏi chiến giáp, đã có hai binh sĩ vũ trang đứng chờ sẵn.

Vừa thấy anh liền bước tới.

"Mời xuất trình giấy tờ!"

Một tên tinh tặc chính hiệu như Trì Nghiêu, làm gì có giấy tờ mà xuất trình.

Anh tiện tay ném ra một tờ giấy ủy quyền do Cảnh Hi ký.

"Trưởng quan cử tôi đến."

Hai binh sĩ vừa nhìn thấy giấy ủy quyền, thái độ cung kính hơn hẳn, lập tức cho qua.

Vừa ra khỏi khoang dừng, tiếng ồn ào từ hành lang kim loại vang vọng lại, khiến đầu Trì Nghiêu ong ong.

"Rốt cuộc quân đội Đế quốc làm cái gì hả?! Tại sao trước đây không phát hiện ra nhiều dã thú biến dị nguy hiểm thế này?!"

"Tôi đã làm việc quần quật suốt mười năm để mua được căn nhà, giờ thì tan tành hết rồi! Quân đội phải đưa ra lời giải thích!"

"Sự thiếu trách nhiệm của quân đội khiến chúng tôi mất tất cả! Tất cả là lỗi của các người!"

Kim Trạch vừa đưa nhóm dân tị nạn lên chiến hạm đã bị một nhóm dân tị nạn khác được cứu trước đó vây quanh.

Ai nấy đều tức giận, lời lẽ gay gắt, không để Kim Trạch có cơ hội mở miệng.

"Không phải như mọi người nghĩ, lần này tình huống rất đặc biệt——"

Sở Tiêu và mấy binh sĩ khác cố gắng giải thích với đám dân tị nạn, nhưng lại bị nhấn chìm trong những lời trách móc.

Kim Trạch kéo Sở Tiêu một cái, khẽ lắc đầu.

Cảnh tượng thế này hắn không phải lần đầu nhìn thấy.

Tuy rằng nhìn nhiều cũng quen, nhưng không có nghĩa là không ấm ức.

Trước đây hắn còn cố gắng giải thích, nhưng sau này phát hiện ra chẳng có tác dụng gì.

Trước lòng thù hận, mọi lời giải thích đều là vô nghĩa.

"Mấy người nói đi chứ! Không còn gì để nói rồi à?!"

"Đã hại chúng tôi thê thảm như thế này, các người còn xứng làm người sao?!"

"Kêu mấy tên cấp cao của quân đội ra đây! Nếu không giải quyết chuyện này, chúng tôi có làm ma cũng không tha cho họ!"

Giữa không gian ồn ào bỗng vang lên một tiếng ồn chói tai.

Mọi người không nhịn được mà ôm tai lại, không gian lập tức yên tĩnh.

Tiếng giày gõ trên sàn kim loại từ xa tới gần.

"Ồn ào cái gì?"

Những người tị nạn nghe thấy tiếng nói, ngoảnh đầu ra sau nhìn, thấy một người lính Alpha.

Người này thân hình rất cao, tuy khuôn mặt bình thường, nhưng khí thế thì lại rất mạnh mẽ.

Nói người cấp cao, người cấp cao liền xuất hiện?

Sở Tiêu vừa nghe tiếng là biết lão đại của Cực Ảnh đã tới.

Rõ ràng mặc một bộ quân phục hạ sĩ, nhưng lại tỏa ra khí chất của một thượng tướng.

Anh chẳng làm gì, chỉ đứng đó thôi đã đủ khiến người ta sợ hãi rồi.

Quả nhiên chỉ có Thiếu tướng Cảnh mới dám đối đầu với anh ấy.

Trì Nghiêu đi tới trước mặt Kim Trạch.

"Ngần này người cũng không xử lý nổi?"

Kim Trạch không quen với gương mặt này, nhưng hắn nhận ra giọng nói này.

"Họ là dân chúng bị nạn."

Nếu chỉ là dân chúng bình thường gây rối, hắn dĩ nhiên có cách xử lý.

Nhưng những người này vừa mất nhà cửa, trong lòng tràn ngập sợ hãi với mọi thứ xung quanh.

Đặt mình vào vị trí của họ mà nghĩ, hắn không thể dùng biện pháp cứng rắn với họ.

Vừa nói xong, trong đám người không biết ai đó đột nhiên hét lớn.

"Hắn không phải sĩ quan, chỉ là một tên lính cấp thấp! Đừng nghe lời hắn!"

Vừa nghe xong, những người khác lập tức lại bắt đầu xao động.

Trì Nghiêu quay người lại, những người vừa định mở miệng đã bị ánh mắt anh dọa cho nuốt lời.

"Tôi không phản đối các người bảo vệ quyền lợi của mình." Trì Nghiêu quét mắt qua, ánh mắt lạnh lùng. "Nhưng hãy nhìn kỹ những người lính đứng trước mặt các người."

Tất cả mọi người vô thức nhìn về phía Kim Trạch và những người khác.

Lúc nãy không để ý, giờ nhìn kỹ lại, họ thấy từng người trong số họ đều có vẻ mệt mỏi, ít nhiều đều bị thương, người bị nặng nhất là phi công, đang được hai đồng đội dìu đi, quân phục trên người đã bị máu nhuộm đỏ.

Trì Nghiêu nói: "Giờ thì nhìn lại chính mình."

Trong đám người, hầu hết mọi người quay sang nhìn những người đứng cạnh mình.

Tuy nói là tị nạn, nhưng trong hai ngày được cứu giúp, họ không thiếu ăn thiếu mặc, tinh thần cũng không đến nỗi tệ.

Không khí đột nhiên ngưng trệ lại.

"Đến đối tượng phản đối cũng không rõ mà đã ở đây gây rối?" Trì Nghiêu mặt lạnh nói, "Nghĩ kỹ rồi thì nhường đường ra, đừng làm lỡ việc nghỉ ngơi của các binh sĩ, trì hoãn việc cứu viện cho những người tị nạn khác."

Đám đông do dự một lúc, rồi dần dần tách ra thành một con đường.

Trì Nghiêu hất cằm về phía Kim Trạch: "Còn không mau vào đi? Anh em phía sau kia sắp chảy hết máu rồi."

Kim Trạch: "..."

Trì Nghiêu đứng sang một bên, đợi họ đi qua trước.

Sở Tiêu khi đi ngang qua Trì Nghiêu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

"Anh lợi hạ—"

Trì Nghiêu: "Im mồm."

Sở Tiêu: "..."

Đi được nửa đường, trong đám đông lại có người hét to.

"Đừng để hắn lừa! Nếu không tìm họ nói lý thì chúng ta tìm ai?! Chờ khi chuyện qua rồi, sẽ chẳng còn ai quan tâm tới chúng ta nữa!"

Lại là giọng nói đó.

Ánh mắt Trì Nghiêu lập tức khóa chặt vào người đàn ông beta kia.

"Đã no cơm rửng mỡ thì có thể lôi luật pháp của Đế Quốc ra mà xem." Trì Nghiêu thong thả nói, "Đọc sách rồi mà cũng không nói được câu nào tử tế à."

Tên beta kia trốn sau đám đông, tránh ánh mắt của Trì Nghiêu.

"Luật pháp chỉ bảo vệ quyền quý, chẳng bao giờ lo cho bọn thường dân chúng tôi!"

Nghe những lời này, trong đám đông có vài người bắt đầu xì xào bàn tán.

"Tôi cũng mong không phải lo cho các người." Trì Nghiêu cười khẩy, "Thế thì chúng tôi cũng không phải tới đây, lấy mạng mình đổi cho mấy thứ như các người."

Gã kia nói: "Đừng tưởng nói như thế thì tôi sẽ tin các người! Thảm họa này cũng là do các người gây ra!"

Đám đông im lặng một lúc, vài người đứng phía trước không nói gì, lặng lẽ rời đi.

Họ vừa đi, những người khác cũng nhìn nhau, rồi nối tiếp rời đi theo.

Vài người phụ nữ omega đi được nửa đường lại quay lại, đứng trước mặt Trì Nghiêu cúi đầu xin lỗi.

"Xin lỗi, chúng tôi thật sự không biết phải làm sao nên mới—"

Nói chưa xong họ đã bắt đầu rơi nước mắt.

Trì Nghiêu không nhìn họ.

"Nếu thật sự biết sai thì làm việc gì có ích chút đi."

Vài người omega nhìn nhau, đột nhiên hiểu ra điều gì.

Đám đông giải tán hoàn toàn, Kim Trạch cho những người anh em bị thương tới phòng y tế trước, còn mình thì đi tới trước mặt Trì Nghiêu.

"Cậu giỏi ghê, mồm mép cũng hay lắm."

Trì Nghiêu nhìn về phía gã kia đã rời đi, bước chân theo sau.

"Rảnh thì bảo lão đại của mấy người dạy chút kỹ năng nói chuyện, chắc chắn rất hữu ích."

Kim Trạch: "..."

Thấy anh không đi về phía khoang khách, Kim Trạch gọi anh lại.

"Khoang nghỉ của chúng tôi không ở bên đó."

Trì Nghiêu phẩy tay: "Tôi kéo vài tên cứng đầu ra giáo dục lại."

Đám đông bước vào lối dẫn tới khoang khách, gã beta lúc nãy dẫn đầu lại cãi cọ với vài beta khác.

Chưa đến mấy phút, cả đám chia tay không vui.

Gã beta mặt mày lạnh tanh, một mình đi về khoang nghỉ của mình.

Vừa đi tới ngã rẽ, hắn đột nhiên bị bịt miệng, kéo vào trong phòng dụng cụ.

Trì Nghiêu đẩy hắn vào, tiện tay khóa cửa lại.

Tên beta đập vào góc bàn, rít lên đau đớn, trợn mắt nhìn anh.

"Anh muốn làm gì?"

Trì Nghiêu cười cười, từ từ đi về phía hắn.

"Vậy mày muốn làm gì?"

Tên beta liếc mắt nhìn quanh, với lấy cây búa trên giá và đập thẳng tới.

Trì Nghiêu giơ tay bắt lấy cổ tay hắn, bẻ ngược lại.

Beta quay người lại, nắm chặt tay đấm về phía trước.

Trì Nghiêu hơi nghiêng người, dùng đầu gối chặn bụng hắn, một cước đá bay hắn đi.

"A——!"

Beta bị đập lên bàn, rồi lăn xuống đất.

Ánh mắt hắn đầy hận thù, cầm lấy cưa điện tiếp tục lao tới.

Trong căn phòng chật hẹp, hai người đánh qua lại mấy hiệp.

Beta lại bị đè xuống đất.

"Nhìn vóc dáng nhỏ bé, thế mà lại khá chịu đòn đấy." Trì Nghiêu tiện tay cầm lấy một cái tua vít dí vào động mạch chính của hắn, "Chỉ không biết nếu chỗ này bị đâm thủng thì sẽ thế nào, hử?"

Beta đồng tử co lại, biểu cảm trở nên dữ tợn.

Một cái bóng mờ lóe lên trước mắt, Trì Nghiêu tránh sang một bên, ngước mắt liền nhìn thấy một cái vuốt đầy vảy.

Quả nhiên.

"Gào——"

Beta nằm sấp trên đất với một tư thế quái dị, đôi mắt phình to rõ rệt.

"Thằn lằn?"

Nụ cười trên môi Trì Nghiêu trở nên lạnh lẽo, "Tôi không ngờ rằng U Linh còn nhận việc đánh thuê? Trả công cao không?"

"Cậu là ai?!"

Cùng với sự thú hóa, giọng nói của beta trở nên khàn khàn quái dị.

"Muốn biết tao là ai?" Trì Nghiêu từ trên cao nhìn xuống hắn, "Mày xứng ư?"

Năm phút sau, Trì Nghiêu bước ra khỏi phòng công cụ, bấm vào Tiểu Hắc trong thiết bị đầu cuối.

"Cậu ở đây trông chừng."

Sau khi để lại Tiểu Hắc, Trì Nghiêu đi đến khoang chỉ huy của chiến hạm.

Kim Trạch đang ngồi trước màn hình giám sát thảo luận kế hoạch rút lui với cấp dưới, một tay duỗi ra cho quân y băng bó.

Thấy anh bước vào, mấy sĩ quan vây quanh Kim Trạch thay đổi sắc mặt, lập tức đứng dậy.

Người thì kéo ghế, người thì rót nước, người thì đưa đồ ăn khô.

"Đại ca, anh ngồi đi, ngồi đi."

"Lão đại còn chịu cho anh mượn Phi Long, người anh em, đỉnh cao cuộc đời rồi đấy!"

"Phi Long lái oai lắm! Một mình đấu với rết biến dị cấp năm, xùy—— chỉ một từ, đỉnh!"

Trì Nghiêu tay trái cầm cốc nước, tay phải cầm thịt khô, bị bọn họ làm cho bật cười.

Nếu bọn họ biết thân phận thật của anh, liệu còn tiếp đón nhiệt tình thế này?

"Lão đại bảo tôi rút lui về tuyến sau, vậy nơi này cậu tiếp quản?" Kim Trạch hỏi.

Tuy rằng người này chỉ có quân hàm hạ sĩ, nhưng chỉ riêng kỹ năng vừa rồi thể hiện đã đè bẹp cả binh đoàn cơ giáp rồi.

Lão đại phái cậu ta đến, e rằng không đơn giản.

Trì Nghiêu nhìn về phía các màn hình giám sát khắp nơi.

"Việc gì có chuyên môn riêng, để anh chống ở tuyến đầu quả thực không hợp."

Kim Trạch phụ trách đội cứu viện, mang theo thiết bị và nhân sự cứu hộ mà lại phải làm nhiệm vụ của đội chủ lực, việc cảm thấy đuối sức chẳng có gì là lạ.

Kim Trạch: "Cậu mới vào đoàn không lâu? Ổn không?"

Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn hắn: "Tôi rất ổn."

Kim Trạch: "............"

Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Trì Nghiêu lên tiếng: "Anh liên lạc với tất cả chiến hạm dưới quyền, chúng ta mở một cuộc họp nhỏ."

Kim Trạch tùy tiện khởi động video nhóm, thắc mắc: "Bàn chuyện phối hợp?"

Trì Nghiêu uống một ngụm trà, đôi mắt hơi khép lại: "U Linh đã trà trộn vào trong đám dân tị nạn."

Kim Trạch và mấy sĩ quan xung quanh lập tức giật mình.

Đêm dần buông xuống.

Trong bộ chỉ huy tạm thời, Cảnh Hi xoa xoa chân mày, vẻ mặt hơi mệt mỏi.

Dưới sự thúc giục không ngừng của Nhan Khải, cậu đứng dậy bước vào phòng nghỉ bên cạnh, định chợp mắt một chút.

Triệu chứng của kỳ mẫn cảm tuy đã thuyên giảm, nhưng việc kiểm soát cảm xúc và pheromone liên tục khiến tinh thần tiêu hao hơn nhiều so với bình thường.

Vừa mở cửa phòng nghỉ, một cuộc gọi video tới.

Cảnh Hi tiện tay mở lên, hóa ra là Trì Nghiêu.

Thấy biểu cảm ngạc nhiên của cậu, Trì Nghiêu cười nhẹ: "Sao, bất ngờ lắm à?"

Cảnh Hi rót cho mình một cốc nước: "Em tưởng là Kim Trạch."

"Anh đã trao đổi với anh ta rồi, một giờ sau anh ta sẽ dẫn dân tị nạn rút lui về khu vực màu vàng N7 phía bắc, để lại một phần ba chiến hạm ở đây tiếp tục tiếp nhận dân tị nạn." Trì Nghiêu tựa lưng vào ghế, "Người em phái đến đã tới, mười phút nữa anh sẽ họp với họ."

"Ừ." Cảnh Hi uống một hơi cạn ly nước, "Có gì muốn giao phó em không?"

Ánh mắt Trì Nghiêu khó khăn dời khỏi đôi môi ướt át của cậu.

"Kêu gọi viện trợ đi."

Cảnh Hi nhìn anh: "Anh phát hiện ra gì à?"

Trì Nghiêu kể lại chuyện beta thú hóa kia.

"Số lượng dã thú biến dị đã vượt xa dự tính, nếu U Linh còn xen vào, e rằng chỉ dựa vào Phi Long sẽ chịu thiệt."

Cảnh Hi nhíu mày: "Việc lần này, liệu có liên quan đến bọn chúng không?"

"Không loại trừ khả năng đó." Trì Nghiêu nhàn nhạt nói, "Tốt nhất em nên liên hệ với các đơn vị khác, đừng nói quá nhiều, chừng mực tự em nắm bắt."

Cảnh Hi im lặng một lúc: "Em sẽ gửi yêu cầu viện trợ đến tổng bộ ngay."

Khóe mắt liếc thấy Trì Nghiêu vươn tay về phía màn hình, Cảnh Hi khó hiểu: "Sao vậy?"

Trì Nghiêu nhận ra mình lỡ dại, thu tay về.

"Đừng cau mày chặt thế."

Cảnh Hi theo phản xạ chạm vào giữa chân mày, ánh mắt thoáng qua tia sáng.

"Trì Nghiêu."

Thấy cậu thả lỏng, Trì Nghiêu thoải mái hẳn: "Gì?"

Cảnh Hi lắc đầu: "Khá bất ngờ, không nghĩ anh sẽ nghiêm túc làm việc."

Trì Nghiêu: "......"

Anh khẽ cười: "Em nghĩ anh muốn làm chắc?"

Cảnh Hi: "Vậy sao anh làm?"

Trì Nghiêu nhìn cậu: "Em nghĩ sao?"

Cảnh Hi: "Chẳng lẽ là vì em."

Trì Nghiêu cười đầy khiêu khích: "Dù gì em cũng là vợ chưa cưới của anh mà."

Cảnh Hi: "......"

Mấy sĩ quan đến hỗ trợ lần lượt bước vào khoang chỉ huy, Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn một cái, khẽ nói với cậu: "Em nghỉ ngơi đi, anh vào họp đây."

Cảnh Hi còn muốn nghe anh nói thêm, nhưng cuối cùng không nói gì nữa.

"Có chuyện gì nhớ liên lạc."

Kết thúc cuộc gọi video, Trì Nghiêu bước đến hội trường mở họp bên cạnh.

Các sĩ quan tham dự cuộc họp quân hàm thấp nhất đều là trung úy, nhưng lại để một hạ sĩ ngồi ở vị trí chủ trì.

Thế nhưng có lệnh của Cảnh Hi, bầu không khí lại vô cùng hòa hợp.

Trì Nghiêu đưa mắt quét qua một lượt.

"Trước khi chính thức bắt đầu cuộc họp, tôi tuyên bố một điều, nếu mọi người có bất mãn gì với tôi, nói ngay bây giờ. Đợi đến khi thực hiện kế hoạch tác chiến mà dở chứng, đừng trách tôi không khách khí."

Đây rõ ràng là một lời cảnh cáo.

Một thượng úy alpha ngồi gần anh nhất bên tay trái lên tiếng: "Chúng tôi không có dị nghị gì với sắp xếp của cấp trên."

Các sĩ quan khác cũng đồng thanh: "Chúng tôi không có dị nghị gì."

Ngay cả Trì Nghiêu cũng không ngờ.

"Thật không?"

Thượng úy alpha kính cẩn nói: "Chúng tôi thề trung thành với cấp trên, mệnh lệnh của cậu ấy cao hơn tất cả."

Đám người của Phi Long này, đúng là từ trong thâm tâm mà tôn sùng Cảnh Hi.

Lữ Mông cũng vậy, Kim Trạch cũng vậy, kể cả cậu lính ngốc mới đến là Sở Tiêu cũng vậy, chưa từng nghi ngờ quyết định của Cảnh Hi.

Không biết tại sao, tâm trạng Trì Nghiêu bỗng thấy vui vẻ.

Bỗng nhiên lại muốn kéo Cảnh Hi vào lòng mà ôm chặt một phen.

Nghĩ đến khóa học mà Xuân Cầm đã gửi, Trì Nghiêu mở thiết bị đầu cuối, gõ vài chữ rồi gửi đi.

Trong phòng nghỉ tạm thời, Cảnh Hi nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được.

Đêm nay sẽ có hành động vào lúc nửa đêm, chắc chắn phải thức trắng đến sáng, cậu phải ép mình ngủ ngay bây giờ.

Không biết Trì Nghiêu bên đó thế nào rồi.

Cảnh Hi không biết bao nhiêu lần lặp lại câu hỏi này trong đầu.

Trong lúc trở mình, thiết bị đầu cuối bỗng rung lên, tim cậu đập mạnh, nhanh chóng mở ra.

Trì Nghiêu: 【Vợ ơi ngủ ngon, chụt chụt~】

Còn kèm theo một biểu cảm mèo con thơm má.

Cảnh Hi nhìn sáu chữ này thật lâu, khẽ cười.

"Ngốc quá——"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play