Phòng của Quế vương quả nhiên không tầm thường, ngay cả dầm nhà cũng được làm từ gỗ hồng mộc thượng hạng, sắc màu thẫm, hoa văn mây phượng tinh xảo, hoa mẫu đơn nở rộ, đầy vẻ lộng lẫy xa hoa.

Thế nhưng, trên cái dầm nhà ấy, lại nằm một con hồ ly.

Con hồ ly này có bộ lông trắng bạc, sáng như ánh trăng mùa thu, phía sau lộ ra bảy chiếc đuôi xù mượt như mây.

Tuy nhiên, do dầm nhà chật hẹp, nó đành phải cuộn bảy cái đuôi lại như chăn quấn quanh mình.

Hồ ly này đã tu luyện đến bảy đuôi, hiệu xưng Hồ Tử Thất.

Kinh thành có nhiều hồ ly, y cũng lượn lờ khắp nơi, xuất quỷ nhập thần, hôm nay lặng lẽ đột nhập phủ Quế vương, chỉ muốn nằm chợp mắt trên dầm nhà được điêu khắc tinh xảo này.

Hồ Tử Thất thong thả nằm trên dầm, đuôi cuộn quanh người, trông như một ngọn đồi nhỏ màu bạc, an yên và thoải mái.

Một tiếng mở cửa phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng.

Đôi tai của Hồ Tử Thất động đậy, nhạy bén bắt được âm thanh ấy, liền mở mắt nhìn xuống.

Chỉ thấy Quế vương phi cùng nha hoàn đi theo bước vào phòng.

Vương phi nói: “Minh Tiên Tuyết mới chín tuổi đã biết làm thơ, ngay cả Thái hậu cũng nghe danh hắn là thần đồng. Lâu dần, chẳng phải sẽ vượt mặt hài tử ta sao?”

Nha hoàn liền nói: “Nương nương chớ lo, Minh Tiên Tuyết dù có thông minh đến đâu cũng chỉ là con của một tỳ thiếp, làm sao có thể sánh ngang với Thế tử được?”

Vương phi lắc đầu liên tục, rõ ràng rất không hài lòng về sự tồn tại của Minh Tiên Tuyết.

Bà bước qua bước lại trong phòng, đôi giày thêu hoa văn mây đạp lên gạch vàng tạo ra những âm thanh loạn xạ.

Ngẫm nghĩ một lúc, bà quyết định hỏi nha hoàn: “Ngân Kiều, nghe nói tiểu hài tử nếu ngày ngày ăn chu sa, lâu dần dù có lớn lên thì cũng sẽ trở nên ngu dại xấu xí, có đúng không?”

Ngân Kiều sững người, rồi hiểu ra, gật đầu nói khẽ: “Đúng là như vậy.”

Vương phi nói tiếp: “Minh Tiên Tuyết trông yếu ớt, ta thấy cũng chẳng ổn, bảo nhà bếp mỗi ngày đưa cho hắn một bát canh bổ dưỡng.” Nói xong, bà lấy từ ngăn kéo trên bàn trang điểm ra một hộp chu sa, đưa cho Ngân Kiều.

Ngân Kiều lập tức hiểu ý, liền đi lo liệu.

Hồ Tử Thất bỗng thấy hứng thú, âm thầm biến thành một làn khói xanh, nhẹ nhàng theo sau Ngân Kiều, không một tiếng động lướt qua hành lang.

Người tên Ngân Kiều này có địa vị không thấp trong phủ Quế vương, đi lại trong khuê phòng rộng lớn cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào. Trên đường, gặp gia nhân họ đều cúi đầu chào và gọi nàng là “Ngân Kiều cô nương.”

Ngân Kiều tới nhà bếp, bảo nấu xong bát canh bổ dưỡng rồi đổ chu sa vào, sau đó tự mình mang hộp thức ăn đến viện của Minh Tiên Tuyết.

Khi vào viện, thấy hai gia nhân đang ngồi trên ghế đá tán gẫu, cạnh bên là cái chổi, trông như đang trốn việc.

Thấy Ngân Kiều đến, họ liền vội vàng chào hỏi: “Ngân Kiều cô nương, hôm nay sao lại đến đây? Có phải Vương phi có dặn dò gì không?”

Ngân Kiều gật đầu, giữ vẻ mặt nghiêm nghị, hỏi: “Sao lại chỉ lo nói chuyện mà không lo làm việc?”



Gia nhân vội vàng giải thích: “Vừa rồi có hai hàng kiến bò qua, công tử sợ quét sẽ làm hại lũ kiến nên bảo để yên.”

Hồ Tử Thất ẩn mình trong bóng cây nghe vậy liền bật cười, nghĩ thầm: "Thật sự trên đời có người quét dọn cũng lo sợ làm hại mạng sống của loài kiến sao?"

Trong lúc nói chuyện, một thiếu niên mặc áo trắng từ trong phòng bước ra, hẳn là Minh Tiên Tuyết, tiểu công tử của phủ Quế vương.

Cẩn thận quan sát, thấy thiếu niên này có làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen như mực, quả thực là một người đẹp hoàn mỹ, tinh xảo vô cùng.

Hồ Tử Thất vừa thấy tiểu tử này, đôi mắt lập tức mở to, trong lòng không khỏi d.a.o động: “Vừa nghe Vương phi nói người này là thần đồng, giờ xem ra quả là vậy.”

Tuy nhiên, Hồ Tử Thất không phải chỉ đơn thuần nhận ra sự thông minh của Minh Tiên Tuyết mà là ngay lập tức phát hiện tiểu hài tử này mang trong mình một trái tim linh lung bẩm sinh.

Trái tim linh lung chính là điều kỳ diệu hiếm có, bẩm sinh thông minh xuất chúng, tâm linh trong suốt.

Cái gọi là linh lung tâm chính là sự kỳ diệu trời ban, người có linh lung tâm không chỉ thông minh hơn người, nhạy bén vượt trội, mà còn có khả năng cảm nhận được những biến đổi tinh tế của vạn vật thế gian, sở hữu một trực giác siêu nhiên.

Tuy nhiên, thiên phú này cũng giống như một thanh gươm hai lưỡi, nó vừa đem lại tài năng xuất chúng, vừa có thể mang đến họa sát thân – vì thịt và m.á.u của người có linh lung tâm, nếu ăn được, có thể giúp yêu ma đại tiến trong tu hành. Do đó, người mang linh lung tâm từ nhỏ đã dễ bị yêu ma nhòm ngó.

Là một hồ yêu, Hồ Tử Thất chỉ cần nhìn Minh Tiên Tuyết liền cảm ứng được sự tồn tại của linh lung tâm.

Nhưng dù là yêu quái, Hồ Tử Thất lại tu hành trong sạch, không nhiễm sát nghiệp hay nhân quả, nên y chẳng có lòng tham gì đối với hài tử này, chỉ đơn giản vì tò mò mà ngắm nhìn lâu hơn. Sống đến ngàn năm, đây là lần đầu tiên y gặp người mang linh lung tâm, nên không khỏi nhìn kỹ thêm vài lần.

Minh Tiên Tuyết, dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại vô cùng nghiêm cẩn, cúi đầu hành lễ: “Chào Ngân Kiều tỷ tỷ.”

Ngân Kiều không dám nhận lễ của công tử, liền hơi cúi đầu đáp lễ, cười nói với Minh Tiên Tuyết: “Công tử thật lễ độ, Vương phi nói rằng người ngày ngày đọc sách vất vả, nên đặc biệt sai ta mang canh gà bồi bổ, công tử mau uống lúc còn nóng.”

“Làm phiền mẫu thân quá, uống xong ta sẽ tự mình đến cảm tạ bà.” Minh Tiên Tuyết tuy giọng nói còn trong trẻo của tiểu hài tử, nhưng lời lẽ lại già dặn nghiêm túc, khiến Hồ Tử Thất ẩn nấp bên cạnh không khỏi thấy buồn cười.

Ngân Kiều cũng không ở lại lâu, chỉ để lại bát canh bổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play