Chương 1: Trở thành tân sinh viên
“Cộc, cộc, cộc”
Két —-
“Xin chào, anh có đơn chuyển phát ạ”
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên lúc một giờ ba mươi bảy phút chiều, tiếp theo đó là một đoạn đối thoại quen thuộc đến từng câu chữ, ít nhất thì điều đó đúng đối với chủ nhân của căn nhà này.
Kỳ Lạc là một thanh niên hướng nội đúng hiệu, cả ngày ngoại trừ đọc truyện thì là viết truyện kiếm sống, cuộc sống đơn giản chỉ quanh đi quẩn lại giữa phòng ngủ và ban công, thỉnh thoảng ghé hiệu sách mua vài ba cuốn tiểu thuyết, còn chuyện ăn uống mua sắm đã có các anh shipper lo.
Những kế hoạch nêu trên thường chỉ kéo dài hơn một tháng, bởi vì cậu lại sắp nhập học nữa rồi.
Đơn hàng chuyển phát vừa rồi là đơn trúng tuyển của trường đại học, được bọc trong một cái hộp kín và khá to. Đôi tay Kỳ Lạc run rẩy mà tháo bỏ lớp giấy bọc ở bên ngoài. Run rẩy mở hộp, rồi lại run rẩy đọc trúng tên ngôi trường đại học mà mình ưng ý nhất.
‘Xin chào bạn học Kỳ Lạc, bạn đã có kết quả trúng tuyển ngành Sinh học của trường Đại học Bách Xuyên, vui lòng đến nộp hồ sơ nhập học vào ngày 25 tháng 11 năm XX, tại hội trường Nam Đông…’
“Bây giờ là tháng 8 chứ nhỉ? ” - Cậu nhíu mày, cảm thấy ngôi trường này thật khó hiểu.
So với các trường đại học khác nhập học vào cuối tháng tám thì thời gian của trường cậu cũng quá trễ rồi đó.
Thật ra, chọn vào ngôi trường này cũng đều vì ‘3 phút ngẫu nhiên’, Kỳ Lạc vốn là loại người không có nhiều nhu cầu trong cuộc sống, nói thẳng ra là muốn làm một con cá ướp muối không vướn víu khói sương bụi đời, việc chọn trường đại học sau khi tốt nghiệp cũng đã làm cho cậu phải đắn đo rất lâu. Và một ngày nọ cậu đã thấy thông tin về ngôi trường này hiện trên mục đề xuất, cái ấn tượng đầu tiên đó thật khó để xóa bỏ. Hình ảnh ngôi trường uy nga tráng lệ, nằm lọt thỏm giữa hai ngọn núi xanh mướt, buổi sáng sương núi lượn lờ, trưa chiều ngôi trường bắt nắng như phát sáng, cả đoạn phim dài 3 phút như muốn hút hồn của người xem đi.
Không kìm lại sự say đắm ban đầu, cậu đã bỏ ra gần một tháng để tìm hiểu trên mấy diễn đàn lớn.
Tất nhiên, trước sự hướng nội của mình, Kỳ Lạc vẫn chọn cách ẩn danh để đăng bài xin tư vấn.
Kết quả, sự nhiệt tình của cư dân mạng đã vượt ngoài sự mong đợi, nếu như không phải mỗi người chỉ được đăng ký một tài khoản thì cậu đã nghi ngờ cái trường này tạo tài khoản phụ để bẫy cậu.
Ban đầu có thấy hơi lạ, nhưng sau khi nghe thầy cô và bạn bè xác nhận thì Kỳ Lạc mới dám đăng ký.
—
Ngày nộp đơn nguyện vọng.
“Tiêu Tiêu, cậu muốn học ở trường nào” Cô gái cột tóc đuôi ngựa hỏi một cô gái xõa tóc.
“Mình á? Thật ra muốn học ở Bách Xuyên, nhưng mà điểm của mình không vào được đâu” Cô gái xõa tóc tiếc nuối đáp.
“Cũng đúng, cơ mà mình nghe nói vẫn có người điểm thấp vào được mà”
“Hẳn là người ta có gì hơn người chứ, cậu nghĩ trường Top đầu mà nhận người bình thường về à.”
Hai cô gái dần đi xa, tiếng nói cũng mất dần đi sau câu nói đó.
Kỳ Lạc đứng tại lối rẽ cầu thang im lặng nhìn xuống bản điểm dự kiến của mình.
“...”
“Tiếng anh thế này chắc được mà nhỉ” Lẩm bẩm một câu, cậu bước nhanh về phòng giáo viên và đưa tờ nguyện vọng cho cô Lý.
Lúc trước nhận lấy, vì mải mê suy nghĩ mấy cốt truyện mà tờ nguyện vọng đã bị cậu vò nhăn một góc.
Cô Lý - người có tính ám ảnh cưỡng chế nhìn mà nghẹn một hơi sâu.
Nhìn lên.
Nghẹn thêm một hơi nữa.
“Bách Xuyên ư? còn điền tận ba nguyện vọng Bách Xuyên.” cô Lý nhìn cậu dò hỏi: “Bách Xuyên không phải là không thể, nhưng em phải chừa đường lui cho mình chứ”
“Một cái là được rồi ạ…” Kỳ Lạc theo bản năng líu nhíu nói, rồi như nhớ đến cái gì mà im bật.
“Không được, điểm số tiếng anh của em không ổn định, nghe cô, thêm hai trường dự bị nữa nhé”
Nghe vậy Kỳ Lạc bất lực gật gật đầu, không nói gì thêm.
Phải khen bản thân nhanh trí thực sự, ở cái trường này, sự nhiệt tình kiên trì của cô Lý không phải là thứ mà người điềm tĩnh như cậu chịu nổi, hướng ngoại như lớp trưởng lớp ‘ngoại giao’ A7 còn phải bỏ chạy khi mới nghe diễn thuyết mười lăm phút nữa mà.
—
Sau đó hai tháng là ngày thi đại học, cậu đã ôn tập đến sức đầu mẻ trán, cuối cùng cũng lết qua mấy ngày hôm ấy một cách nhẹ nhàng và từ tốn.
—
Đấy! đấy là hành trình mà cậu phải vượt qua để cầm trên tay tờ giấy báo danh này đây.
Đừng thấy cậu nhỏ mà lầm, với trí tưởng tượng phong phú của mình cậu đã trở thành một trong những ‘chủ nhà’ quen thuộc trong giới tiểu thuyết, sở hữu 4 năm kinh nghiệm sáng tác. Khoảng thời gian từ giữa tháng tám cho đến trước ngày nhập học, Kỳ lạc đã viết cho web mạng 5 bộ truyện, sau đó cũng có nhận thêm mấy việc viết lẻ tẻ, bán bản quyền vài bộ truyện trước đó cho các nhà làm phim. Tiền học phí cũng nhờ đó mà gom đủ.
Giữa tháng mười một, trời đã chuyển lạnh, Kỳ Lạc mang theo hành trang và từ biệt vùng biển thân yêu để đi học đại học. Bọc mình trong một chiếc hoodie, mấy chiếc áo khoác thật dày, thêm khăn quàng cổ, trông cậu không khác nào một cái bánh ú biết đi.
Trung bình mười người lướt qua sẽ có năm người quay lại nhìn cái bánh ú là cậu.
Biết sao được bây giờ, tháng ngày trong máy sưởi đã bào mòn khả năng chịu lạnh của cậu rồi. Nhận đủ loại ánh mắt tò mò của người đi đường, Kỳ Lạc cảm thấy vô cùng áp lực, và càng tuyệt vọng hơn là chuyến tàu sắp đến.
Say, tàu!!!
Thật là một ngày ám ảnh, Trải qua mười hai tiếng đi tàu và rơi nửa cái mạng, cuối cùng cũng đến Thành phố núi Bách Xuyên. Kỳ Lạc tự thề với mình rằng, không phải trời sắp sập, núi lửa phun trào thì cậu thà đạp xe về chứ không bao giờ đi cái chuyến tàu này nữa.
Nghĩ ngơi tại nhà trọ gần bến tàu một đêm, sáng hôm sau Kỳ Lạc lại bừng bừng sức sống mang đồ đến ngã tư thuê một chiếc ba gác chở đến kí túc xá trường Đại học Bách Xuyên.
Ngồi ở phía sau, Kỳ Lạc vừa ôm mình lạnh run vừa hít hà mùi sương sớm.
Mãi một lúc lâu cậu mới nhớ ra điều gì đó, ngẩn đầu lên nhìn trời, rồi lại nhìn con đường phía trước.
Thật kì lạ.
“Chú ơi, không phải gần bảy giờ rồi ạ, ở đây lâu sáng thế cơ ạ.” - Kỳ Lạc tỏ ra vu vơ hỏi
“Bình thường thôi nhóc, ở đây 7 giờ 30 mặt trời mọc còn hơi sớm đó”- giọng người đàng ông sang sảng trả lời.
Sớm hả? Sự không chắc chắn trong cậu ngày càng lớn.
Thời gian trễ hơn so với bình thường, hơn nữa sương mù từ đầu trấn đến nơi này dày đến mức không nhìn rõ mặt đối phương thì làm sao người này có thể đi như bình thường được. Vừa mới thắc mắc trong lòng, người đàn ông phía trước đã chen vào hỏi:
“nhóc không thắc mắc… làm sao… . chúng ta… . có thể…. đi… trơn tru— như vậy sao—?”
Lời nói bị kéo dài như vọng lại từ đâu làm cậu cảm thấy phát lạnh trong lòng. Thử nghĩ, bạn ngồi trên xe một người không rõ mặt, không khí vừa lạnh vừa âm u, còn có… cách nói chuyện như vậy nữa.
Trời ơi cái không khí này. Thật đáng sợ!!!
Kỳ Lạc sắp rút tới mép sau của xe ba gác, trong ánh sáng lờ mờ của mặc trời chưa ló dạng, lớp sương mù thì như có độ sáng, bóng người đàn ông phía trước cũng rõ ràng hơn.
Cậu thấy.
Hắn ta, đang quay đầu lại.
Từ,
Từ.
Cơn ớn lạnh chạy dọc lên đỉnh đầu. Giây phút đó, chân cậu nhũn ra, chỉ biết hét lên như muốn trút hết mọi sự bất lực từ ngày hôm qua.
Một tiếng “áa” vang trời như muốn xé toạc sương mù, tiếng bước chân dồn dập trừ xa chạy đến, cậu tuyệt vọng ôm đầu
A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.
“Hhahaha” tiếng cười phá không chui vào màng nhĩ, Kỳ Lạc mờ mịt ngẩn đầu nhìn cái bóng đen chóng nạnh cười ha hả.
sau đó là mấy cái bóng đen tiến lại gần, một trong số đó lấy một cái gì bên hông ra.
Trông giống như.
…Điện thoại!
Đèn được bật lên ngay sau đó.
Khung cảnh được chiếu sáng, chỉ thấy mấy cái bóng đen ban nảy dưới sự chiếu sáng của đèn đã trở thành mấy ông chú trung niên.
“Ây.. cậu Đinh à cậu lại hù bọn nhỏ nữa rồi, chú coi hù người ta thành cái dạng này” một người trong đó bước đến đỡ cậu xuống xe.
Đầu Kỳ Lạc bay giờ một đống hỗn độn, vẫn chưa thoát khỏi tình huống vừa rồi.
Người chở cậu, cũng là ‘cậu Đinh’ gãi gãi đầu tiến lại gần cậu nói: “Xin lỗi nhóc, chú cũng không ngờ là gan chú mày nhỏ vậy”
Cậu lắc đầu, ý bảo không sao, người ta cũng đâu có làm gì quá, chỉ là hỏi 1 câu, xong quay đầu, tại bản thân suy nghĩ miên man.
Nghĩ lại, cũng quê muốn xỉu.
“À, đến kí túc xá rồi, để chú giúp mày đưa đồ lên nhé”- Chú Đinh nói tiếp
Dọn hết đồ hết trong phòng thì đã qua nửa tiếng, mặt trời ló dạng, sương mù dần lui về phía tây, toàn cảnh xung quanh kí túc xá lộ ra dưới nắng sớm, suy nghĩ chuyện của hai ngày nay, Kỳ Lạc thở dài ba hơi.
Cuối cùng cũng thật sự tới được cái chức sinh viên rồi.
&@&-@-*&
Viết mất ngủ lun mà sao nó có chút xíu zậy.
Tính xây dựng câu chuyện bình thường có công k phải ng thôi mày sao viết cái văn án nó kì cục vậy là sửa muốn gục ngã.