Bạch Nguyệt nhìn anh, đôi mắt ánh lên một sự ngạc nhiên không che giấu được.
Có lẽ cô không ngờ rằng kiểu người như anh lại có thể mở lời xin lỗi. Hoặc cũng có thể cô không nghĩ anh sẽ dễ dàng nhận thua và xin lỗi nhanh như thế.
Dù là khả năng nào, cả hai đều khiến Kỳ Vọng cảm thấy khó xử. Thật vậy, anh tự biết bản thân không có gì nổi trội, trong mắt người khác anh là một kẻ kỳ quặc không hòa nhập với ai, lại thêm phần kiêu ngạo. Chính điều đó càng khiến người ta khó chịu với anh hơn.
Kỳ Vọng đã quen với ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về phía mình. Bỏ qua những ánh mắt thương hại hay đồng cảm hiếm hoi, còn lại đa phần chỉ là sự chế nhạo hoặc lạnh lùng. Anh đã quen, nên dần dần chẳng mấy bận tâm đến ánh nhìn của người khác nữa.
Nhưng hôm nay thì khác.
Lời ông lão ở hiệu sách nói hôm trước vang lên trong đầu anh ,quả đúng là không sai. Trong lòng anh có chút hoang mang, một cảm giác thôi thúc anh nên nói điều gì đó. Nhưng oái oăm thay, anh lại không biết phải nói gì.
Bỗng, anh nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của cô gái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT