Chương 6
Phó Nham Phong không có ý tức giận nhưng Giang Vân Ý đã mím môi, cúi đầu, dáng vẻ làm sai không dám đối mặt, giọng nói cực nhỏ: “Anh mắng tôi đi.”
Không để ý đến cậu, Phó Nham Phong vào nhà lấy một hộp nhựa nhỏ, vớt cả cá và đá trong lu chuyển sang, sau đó rửa sạch lu. Làm xong hết mới nhớ tới Giang Vân Ý, vừa quay đầu thì thấy ai kia đang ngồi cạnh góc tường, cúi đầu nhìn mặt đất, không nhúc nhích, không lấy ghế, dưới mông là cục đá mài dao, mà Đại Hoàng không biết chạy đi đâu rồi.
“Đến đây từ bao giờ?”
Nghe thấy Phó Nham Phong hỏi chuyện, Giang Vân Ý mới ngẩng đầu, ngơ ngác đáp: “Đến sớm tìm… đi ngang qua, muốn xem thử anh có ở đây không.”
“Tìm tôi làm gì?”
Nghe vậy Giang Vân Ý gãi đầu rồi lại cúi xuống: “Không… Không làm gì cả.”
Hai người vào phòng, Phó Nham Phong bảo với Ngô Văn Hà rằng Giang Vân Ý là cậu nhóc hôm nọ ngã trước cổng nhà mình, bà đáp: “Biết rồi, ban ngày Tiểu Vân kể mẹ nghe rồi. Khổ thân thằng bé, may là không sao.”
Sau khi bị bệnh, Ngô Văn Hà nói chuyện không nhanh nhẹn như trước, đầu lưỡi không linh hoạt, tốc độ giảm xuống nhiều.
“Đúng rồi, lúc nãy Tiểu Vân gọi dì, có phải không tìm thấy thùng không?” Ngô Văn Hà nhớ tới hỏi Giang Vân Ý, cậu bảo bắt được con cá nên bà bảo ra sân sau tìm thùng, “Dì bảo Nham Phong tìm giúp con, không biết tìm thấy chưa?”
Phó Nham Phong liếc “Tiểu Vân”, Giang Vân Ý né tránh, cúi đầu moi tay.
“Tìm thấy rồi ạ.” Phó Nham Phong trả lời thay cậu.
“Tìm thấy là được rồi.” Ngô Văn Hà mỉm cười, nói với Phó Nham Phong, “Tối nay nấu thêm một chút, Tiểu Vân ở lại ăn cơm với chúng ta.”
Giang Vân Ý vội xua tay: “Không cần đâu dì, con về nhà ăn là được rồi…”
“Cũng đúng, không báo trước có khi người nhà con cũng nấu phần con rồi…” Ngô Văn Hà nói, “Hôm nay dì cảm ơn con nhé, tặng dì một con cá, Nham Phong nấu cá ngon lắm, lần sau con tới dì bảo nó nấu cho con ăn.”
“Con cảm ơn dì ạ.” Giang Vân Ý đối diện với ánh mắt Phó Nham Phong rồi lập tức chuyển hướng.
Lúc Giang Vân Ý về, Ngô Văn Hà bảo Phó Nham Phong ra tiễn, anh bèn đưa cậu đến đường nhỏ.
Giang Vân Ý đứng bên kia xe đạp, tay nắm tay lái, cách xe đạp né tránh tầm mắt Phó Nham Phong, nói vừa nhỏ vừa nhanh: “Tóm lại hôm nay tôi xin lỗi anh… Được rồi, không cần tiễn, tôi về đây.”
Vừa nói xong, Phó Nham Phong duỗi một tay giữ đầu xe, vì thế cả xe và người cậu đồng thời không thể nhúc nhích.
“Không cần phải thế.” Giang Vân Ý nghe thấy Phó Nham Phong nói, “Không ai trách cậu hết, đừng suy nghĩ linh tinh.”
“À…” Nét mặt căng chặt của Giang Vân Ý thả lỏng một chút, lén nhìn người bên cạnh, thử hỏi, “Anh không giận?”
“Tôi giận cái gì?” Phó Nham Phong bị cậu làm cho không thể giận nổi, giọng điệu như dỗ trẻ con, “Không đáng, chuyện bao lớn đâu.”
“À, à.” Giang Vân Ý còn chưa yên tâm, nhìn về phía Phó Nham Phong, “Thế anh thề anh không tức giận đi.”
Phó Nham Phong không thể trẻ con như cậu, buông tay thúc giục: “Có về không?”
Biết Phó Nham Phong không giận, Giang Vân Ý lập tức nhe răng: “Anh có thích cá hôm nay tôi tặng không?”
“Bắt ở đâu?” Phó Nham Phong hỏi.
“Sau ngọn núi này.” Giang Vân Ý quay đầu chỉ một hướng, “Cách đây không xa có suối nước trong veo, mò một lát là bắt được, lấy bao ni lông hớt nước rồi mang về.”
Phó Nham Phong biết chỗ đó, lúc còn nhỏ anh hay đi qua.
“Tôi tới đây từ sáng, mới đầu chỉ định đi dạo, đến nhà anh thì thấy mẹ anh một mình đi qua đi lại trong sân, hình như là tập đi đường, gọi là phục hồi chức năng đúng không? Thật ra tôi cảm thấy dì rất bình thường, anh không nói tôi còn không biết có vấn đề ở đâu.” Giang Vân Ý chỉ lo nói, nói liên miên không dứt, “Dù sao vốn chẳng có việc gì nên ở nhà anh một lát, dì bảo bên cạnh có một con suối, bắt cá dễ lắm nên tôi xem thử, quả nhiên dễ bắt thật, sục túi xuống là bắt được rồi!”
Hỏi thêm mấy vấn đề, đại khái Phó Nham Phong biết người này nhàn rỗi đến mức nào, sáng sớm tới đây xem người ta tập đi lại, trưa về nhà ăn cơm rồi chiều lại sang, sau đó ra suối bắt cá một mình suốt buổi chiều.
“Tại sao cả buổi chiều bắt được mỗi một con?” Phó Nham Phong hỏi.
“Tôi bắt được lại thả đi.” Giang Vân Ý nói nghiêm túc, “Tôi chỉ muốn bắt cá, chứ không nhất định phải bắt được cá.”
Phó Nham Phong không tiếp tục thảo luận vấn đề triết học này với cậu, đồng thời lười trêu vụ Giang Vân Ý “bắt cá” hôm gặp mặt lần đầu tiên, chỉ thò tay vào túi lấy thuốc lá.
Giang Vân Ý cảm thấy Phó Nham Phong đẹp trai, thích thú nhìn thêm mấy lần, Phó Nham Phong liếc qua, cảm thấy đúng là trẻ con không sợ gì hết, cúi đầu bật lửa, “Được rồi, không ở lại ăn cơm thì về đi.”
“Bây giờ mấy giờ rồi?” Giang Vân Ý hỏi.
Phó Nham Phong lấy điện thoại ra: “Năm rưỡi.”
Cục gạch Nokia với các tính năng đơn giản nhất, màn hình nhỏ chỉ đủ nhìn thấy thời gian, lúc không gọi điện có thể xem như đồng hồ.
Từ nửa tháng trước Giang Vân Ý liên tục tới nhà máy trái cây làm công , Lưu Hiền Trân đã mặc định cậu có công việc có thể tự lo, trừ phi cậu báo trước, nếu không thì sẽ không nấu phần cậu, giờ này khả năng cao là cậu không có cơm ăn.
Thật ra Giang Vân Ý muốn ở lại.
Nhưng trong túi có ba tệ, cậu có thể ra quầy bán quà vặt ở đầu thôn mua mì gói, vì thế cậu vẫy tay với Phó Nham Phong: “Tôi về đây.”
Giây tiếp theo, Giang Vân Ý nghe thấy Phó Nham Phong bảo “Không đến nỗi không thêm nổi một bát cơm” thì lập tức thay đổi, bàn chân vừa đặt lên bàn đập lập tức hạ xuống, bày ra gương mặt tươi cười, “Lát nữa tôi rửa bát.”
Phó Nham Phong cắn điếu thuốc, nhìn cậu, bất ngờ bật cười.
“Anh cười cái gì?” Giang Vân Ý bị cười khiến cho lòng không yên, bĩu môi, “Là anh bảo tôi ở lại.”
“Ừ, là tôi.” Phó Nham Phong vỗ đầu cậu, ý bảo cậu dắt xe vào.
Giang Vân Ý vừa vào nhà, Đại Hoàng không biết từ đâu xông ra, đứng trước mặt cậu vẫy đuôi.
Biết Giang Vân Ý quyết định ở lại ăn cơm, Ngô Văn Hà vui ra mặt: “Tí nữa dì làm cho con món cà tím xào tỏi, cà tím nhà dì trồng đấy.”
Phòng bếp là gian bên tay trái gần sân sau, Phó Nham Phong vừa đốt lửa, Giang Vân Ý lấy ghế trong nhà ra, ngồi nhìn anh làm việc.
“Trước đây từng nấu cơm chưa?” Phó Nham Phong ngại cậu ngồi quá gần vướng chân vướng tay nên duỗi chân ngăn Giang Vân Ý đặt ghế xuống rồi đẩy cả ghế và cậu dịch ra xa.
Giang Vân Ý gật đầu: “Tôi biết dùng bếp điện từ, nhưng không biết dùng bếp loại này.”’
Nhà Lưu Hiền Trân vừa có bếp lò vừa có bếp điện từ. Có một lần nửa đêm đói bụng, cậu lén dùng bếp điện nấu mì, tay chân đã cố gắng nhàng nhưng vẫn đánh thức Lưu Hiền Trân, vì vậy ăn mắng suốt nửa tiếng.
Sau khi Phó Nham Phong đốt lửa xong, Giang Vân Ý lại dọn ghế dịch gần vào, nóng lòng muốn thử, bảo là muốn hỗ trợ thêm củi.
Tay trái Ngô Văn Hà không có sức, bình thường Phó Nham Phong về sẽ không để bà xuống bếp, nhưng hôm nay bà kiên quyết muốn làm, anh vẫn giúp nhóm lửa.
Giang Vân Ý ngồi bên cạnh thêm củi, cuối cùng bị khói hun cho chảy nước mắt, Phó Nham Phong phải kéo ra sân sau rửa mặt.
Phó Nham Phong xả một xô nước, lúc Giang Vân Ý rửa mặt, anh tiện tay xối đầy lu giữ nước rồi đậy nắp lại.
Ban ngày anh không về nhà, sợ Ngô Văn Hà không tiện lấy nước nên trước khi ra ngoài thường xả nước đầy lu, sau đó đậy nắp.
Hôm nay Ngô Văn Hà lấy nước xong thì bất cẩn mang cả nắp gỗ về phòng bếp, ai ngờ Giang Vân Ý cho là cái lu không dùng đến nên mới nghĩ có thể nuôi cá.
“Yếu ớt.” Phó Nham Phong liếc Giang Vân Ý.
“Anh bảo ai yếu ớt?” Giang Vân Ý không phục, vừa rửa mặt xong, mặt đầy bọt nước, hai mắt ửng đỏ mà không tự biết.
~Hết chương 6~