Dùng chung phòng với người đã cứu mạng mình, trái tim Khương Nguyễn đập thình thịch, không lẽ ân nhân này sẽ làm gì đó với cô ư? Không, không đâu, Khương Nguyễn vội vàng loại bỏ ý nghĩ khinh nhờn đó, nghĩ rằng với sức mạnh của ân nhân, dù anh ấy có muốn làm gì thì cũng chẳng cần phải chọn thời điểm, địa điểm.
Phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường, Khương Nguyễn lấy một tấm vải trải dưới đất, nói với ân nhân: “Tôi tên là Khương Nguyễn, ân nhân, anh cứ ngủ trên giường đi.”
Tần Viêm chợt nhớ lại những kỷ niệm về thời gian mình bị liệt chân, Khương Nguyễn ngủ trên sàn bên cạnh giường của mình, khiến trái tim anh đau nhói.
“Gọi tôi bằng tên đi.” Tần Viêm suy nghĩ một lúc, dọc đường này có lẽ sẽ gặp người quen, anh nói: “Tôi tên là Tam Hòa.”
“Anh Tam Hòa.” Khương Nguyễn cong khóe miệng, cười một cách cẩn trọng, dè dặt như lo sợ anh sẽ bỏ rơi cô giữa chừng, không chần chừ nằm xuống đất.
Khi cô đã ngủ, Tần Viêm bế cô lên giường, còn mình thì ngồi suy tư trên chiếc ghế duy nhất bên cạnh giường. Nguyễn Nguyễn xuyên không đến hiện đại, anh lại chính là người được trùng sinh, nhưng Nguyễn Nguyễn không nhận ra anh, cô đã mất đi ký ức về lần gặp gỡ của họ ư?
Anh chưa bao giờ hỏi Nguyễn Nguyễn về những chuyện ở thế giới tận thế của cô, nhưng trong những cuốn truyện tranh của Tiểu Ngư, mẹ cô đã xuyên không sau khi gặp phải đợt tấn công của quái thú ở khu vực số 5, dựa vào tuổi của Nguyễn Nguyễn bây giờ, thời gian xuyên không của cô đang rất gần rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT