Khương Kiến Xuân trở về nhà, mẹ chồng tức giận lắm, nói: “Mẹ chủ nhiệm Liêu lại qua đây rồi, hỏi em gái con khi nào quay lại làm việc, nhà con làm cái gì thế, nếu đi thì nhanh lên, không đi thì từ chối, ba phải cái nào cũng được để mọi chuyện bỏ lửng là ý đồ gì?”
Khương Kiến Xuân giải thích: “Nguyễn Nguyễn làm bảo mẫu cho người tàn phế, không làm được lâu đâu, chúng con muốn để lại cho nó một lối thoát, đợi nó không làm nữa thì sẽ qua nhà chủ nhiệm, trước tiên làm bảo mẫu tại gia hai năm, sau đó kết hôn làm mẹ kế cũng chẳng ai bàn tán gì cả.”
“Làm sao có chuyện đẩy em gái mình đi làm mẹ kế, nói ra ngoài mất mặt.”
Chồng chị ta không đồng ý, đưa con trai cho bà nội bế, lại gần nói: “Anh đã nói với em từ lâu, chuyện nhà mẹ đừng xen vào, mẹ không những xen vào mà còn dính dáng đến nhà lãnh đạo, sau này không thể về nhà ngoại được, ở cơ quan cũng không ở nổi, tiến thoái lưỡng nan.”
Khương Kiến Xuân tức giận, “Nguyễn Nguyễn là kẻ ngốc, không tận dụng khi còn trẻ đẹp để tìm cho nó một nhà chồng, sau này già đi ai sẽ nuôi nó, anh không biết nó ăn nhiều lắm sao?”
“Cũng không đến lượt người đã kết hôn như em phải lo lắng, em ấy có cha mẹ anh em.”
“Em không nói chuyện này với anh nữa.”
“Đến giờ ăn tối rồi, em đi đâu?”
“Đi nhà lãnh đạo nhà em xem sao.”
Mẹ chủ nhiệm và cặp sinh đôi không ở nhà, Khương Kiến Xuân bị ôm kéo vào phòng trong, người đàn ông tồi tệ đưa tay không yên phận, miệng tỏa ra mùi khó chịu, chị ta muốn nôn.
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đây.”
“Bây giờ chính là chuyện nghiêm túc.”
“Mẹ anh và Đại Bảo, Tiểu Bảo sắp về nhà rồi.”
“Không đâu, anh đã cho họ tiền đi nhà hàng rồi, chưa đến một giờ thì không trở về, chúng ta nắm chặt thời gian làm việc quan trọng.”
Người đàn ông vô dụng, chưa đến ba phút đã kết thúc, sắp xếp lại quần áo, Khương Kiến Xuân tức giận nói: “Chuyện của em gái em, anh suy nghĩ thế nào?”
“Em gái em là một kẻ ngốc à, bảo anh cưới một kẻ ngốc, danh dự của anh để ở đâu?”
Kẻ đàn ông đê tiện hôn lên má chị ta một cái, “Em dự định khi nào ly hôn? Ly hôn xong cưới anh, con trai cũng có thể mang theo, anh sẽ coi như con ruột, sau khi cưới xong em có thể nghỉ việc, ở nhà phục vụ anh và mẹ anh, chăm sóc con cái, không cần phải đi làm chịu khổ nữa.”