Cô không muốn chờ đợi ở đây, nói: “Cảnh sát sẽ đưa các em về trại mồ côi.”
Lúc Tiểu Bảo cầu cứu, nghĩ rằng Khương Nguyễn sẽ không quan tâm đến chúng, trong lúc tuyệt vọng thì được cứu, sau khi được điều trị tại bệnh viện, loại bỏ thuốc mê, hai đứa trẻ phục hồi sức khỏe.
Tiểu Bảo nói: “Chúng em sẽ theo chị về thủ đô, lần trước ông trưởng trại nói có một cặp vợ chồng muốn nhận nuôi chúng em, em và anh trai đã quyết định sẽ cùng với cha mẹ nuôi rời khỏi thủ đô.”
Hai đứa trẻ này dường như chỉ trong một đêm đã lớn lên không ít.
Tần Viêm hỏi: “Các em có ghét anh chị không? Cha của các em và anh chị là kẻ thù cơ mà.”
Đại Bảo nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, anh đã cứu em và em trai, chúng em sẽ nhớ ơn này. Những ân oán nên thế nào thì để nó như thế, nhưng ân tình này, tương lai trả lại là xong.”
Khương Nguyễn cảm thấy câu trả lời của Đại Bảo đáng tin cậy, phải như vậy mới đúng. Cô nói: “Được, giao ước như thế, sau này nhớ báo đáp chị.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT