Ha ha... Anh đã đoán trước, Mộ Tuyết Hội muốn anh quay lại trường học, một người ngồi xe lăn, trở lại trường học để bị bạn bè chế nhạo sao?

Mộ Tuyết Hội đã suy nghĩ đến cảm xúc của anh chưa? Cô ta không thể nào suy nghĩ đến được.

Tần Viêm lắc đầu, “Cô giáo, cảm ơn cô đã quan tâm, tâm trạng của em chưa hồi phục, hơn nữa, cô luôn phản đối chúng em yêu sớm, mối quan hệ của em và bạn học Mộ vốn không tốt, bây giờ em bị tàn phế, cô ấy quá nhiệt tình, không lẽ đang thầm yêu em sao, cô giáo, em đã là một người tàn tật không có tương lai, cô hãy đi khuyên Mộ Tuyết Hội, bảo cô ta tập trung vào học tập, đừng lãng phí vào một người tàn tật như em.”

“Tần Viêm, em đã trải qua sóng gió, thật sự trưởng thành, cô rất vui mừng, nhưng cô bảo mẫu nhà em thật không ra gì, mẹ em nói ai sinh cho em một đứa con trai sẽ được một tứ hợp viện, cô ta đến vì tứ hợp viện nhà em đấy, nghe lời cô, mau mau đuổi cô ta đi, cô sẽ giới thiệu cho em một bảo mẫu khác.”

Khương Nguyễn đuổi bạn học mặt dày của anh trai đi, rồi ngồi trên cầu thang bên ngoài cửa, nghe thấy giáo viên của anh trai nói xấu mình, cô quyết định vào bên trong để tự mình giải thích.

Cô gõ cửa, sau khi nhận được sự cho phép của anh trai, cô nói với giáo viên của anh: “Hôm nay là lần đầu tiên bà gặp tôi, chỉ nghe người khác nói mà đã cho rằng tôi không tốt, vậy nếu tôi ra ngoài nói bà tham lam muốn chiếm lấy tứ hợp viện của nhà anh trai tôi, muốn tìm một bảo mẫu để cướp lấy, bà có cảm thấy vui vẻ không? Nếu bà không vui, thì bà không nên nói xấu tôi!”

Lời của cô bảo mẫu nhỏ có ý là “Đừng làm những điều bà không muốn người khác làm với mình”, Tần Viêm suýt nữa đã bật cười, chủ nhiệm lớp tìm không ra lời để phản bác.

Chưa bao giờ chủ nhiệm lớp Tần Viêm bị một học sinh, huống chi là bảo mẫu trong nhà học sinh, phản bác lại như vậy.

Bà ta không kiểm soát được thái độ của mình, tức giận nói: “Tần Viêm, bùn lầy chỉ biết lẫn lộn với rác rưởi, em vẫn nên quay trở lại trường học đi.”

Bà ta đang mắng cô bảo mẫu nhỏ là bùn lầy, còn anh là rác rưởi.

Ánh mắt Tần Viêm lạnh lùng, cười nhạo một tiếng, “Thưa cô, em là loại bùn lầy này, quả thực không xứng đáng được cô cứu giúp, cứ để em tiếp tục hư hỏng đi.”

...

Khương Nguyễn đã làm giáo viên của anh trai không vui, lòng cô bối rối, “Anh trai, anh giận em không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play