Khương Nguyễn thẳng thắn nói: “Dì nhầm rồi hay sao, tôi không có chị gái, bố tôi là Hàn Hoài Nghiệp, mẹ tôi là Phó Vân Anh, anh trai tôi là Hàn Trường Phong, tên trên giấy tờ tùy thân của tôi là Hàn Khương Nguyên. Đừng có đến ăn vạ tôi.”
Lưu Kim Vân còn muốn nói gì đó, nhưng bà Hoàng đã bước ra nói: “Nhà họ Hàn cũng đã nuôi con gái cô suốt mười năm nay, Lưu Kim Vân, cô nên biết điều chút.”
Lưu Kim Vân không chịu thua, “Bà Hoàng, nếu Liêu Xuân Hưng mà đến tận nhà, chân tay bà chạy thoát được không?”
Bà Hoàng bình thản đáp: “Tôi ở cái tuổi này, còn sợ gì nữa, hơn nữa tôi không phải người khiến mẹ anh ta tức chết, hay bỏ rơi hai đứa con trai anh ta ở trại mồ côi.”
Lưu Kim Vân mặt mày không vui, nhưng vẫn không yên tâm, thu dọn đồ đạc, không quan tâm xấu hổ, cố chấp đưa Hàn Khinh Khinh về nhà họ Hàn tạm trú.
Bà Hoàng trong lòng tức giận không thôi, nói: “Cũng không biết thím hai của cháu có tỉnh ngộ ra không nữa, thật sự để nó trở về ở lại sao?”
Khương Nguyễn không để tâm, nói: “Chuyện nhà thím hai, tùy họ thôi, nếu bà ta để Hàn Khinh Khinh trở lại ở, anh trai thực sự sẽ không gọi bà ấy là mẹ nữa, người bị tổn thất là chính bà ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT