“Em cũng biết là vậy mà.” Khương Nguyễn ngồi xếp bằng trước mặt Tần Viêm trên sàn nhà, ngước mặt lên nói một cách nghiêm túc, “Dù đính hôn, anh cũng phải trả lương cho em. Nếu anh muốn em làm việc gì đó, lấy đồ vật hay tiền bạc cũng được, dù sao em cũng không thể làm bảo mẫu miễn phí được.”
Tần Viêm không nhịn được cười, vuốt nhẹ tóc cô, “Được, vậy tăng lương cho em có được không?”
“Đương nhiên là được rồi,” Khương Nguyễn tiếc nuối nhéo nhéo chân Tần Viêm, “Thật đáng tiếc là không thể chữa khỏi chân anh.”
“Vậy em chê anh vì anh tàn phế sao?”
“Em không chê.” Khương Nguyễn hỏi, “Mọi người đều nói em ngốc, mặc dù em không thấy thế, nhưng phần lớn mọi người đồng ý thì đó chính là sự thật. Anh Tần Viêm, anh chê em vì em ngốc không?”
Tần Viêm lắc đầu, “Em chỉ là khác biệt so với người khác, đó không phải là ngốc, chỉ là họ không hiểu mà thôi.”
Ánh mắt Khương Nguyễn sáng lên, nhìn chằm chằm vào chiếc cằm đẹp của anh, bỗng dưng rất muốn chạm vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT