Cô bảo mẫu ngốc nghếch tìm được một ông chủ vừa đẹp trai vừa giàu có, đáng tiếc là bị tàn phế.
Thôi được, chọn Mộ Vĩnh Vọng vậy, Mộ Vĩnh Vọng thực sự rất chu đáo, đưa bà ta đến trạm xe buýt, còn mua bánh trứng gà ở cửa hàng bên đường, bảo bà ta mang về cho các con ăn.
Thẩm Ngọc Trân ngượng ngùng, áy náy nói: “Em sợ rằng mình không thể sinh thêm con nữa, anh có phiền lòng không?”
Đàn ông ấy mà, đương nhiên là mong muốn có một đứa con trai ruột thịt, nhưng Mộ Vĩnh Vọng là bác sĩ, ông ta nhìn nhận mọi thứ rất thoáng.
Ông ta nói: “Sau khi kết hôn, chúng ta đã có ba đứa con, em coi Hội Hội như con gái ruột của mình, còn anh coi Đại Bảo và Tiểu Bảo như con trai ruột của mình. Không thể sinh con được thì cũng không nên cưỡng cầu, chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc.”
Sau khi lên xe, Thẩm Ngọc Trân nhìn người đàn ông vẫn lưu luyến không rời, vẫy tay tạm biệt.
Đàn ông đẹp trai thường hay lăng nhăng, gặp được người chân thật, thích mình, lại có điều kiện kinh tế, sẵn lòng giúp đỡ nuôi con trai, nếu bỏ lỡ có thể sẽ không tìm được ai phù hợp hơn nữa, trong lòng bà ta thở dài chấp nhận số phận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play