Ban đầu không cho phép cô thăm, nhưng Khương Nguyễn đã cứu hơn mười hành khách, phụ nữ và trẻ em bị buôn bán, lập được công, cảnh sát trại giam đã cho cô vào gặp.
Khương Nguyễn đã nói với Tiêu Văn Tân về tình trạng bệnh của mẹ mình, nói rằng: “Liêu Xuân Hưng đã đồng ý chăm sóc mẹ anh, có thể chữa được bệnh nhưng không thể cứu được mạng. Mẹ anh vì chuyện của anh mà không muốn sống nữa, hôm nay tôi đã khuyên nhủ hồi lâu mới khiến bà ấy chịu tự giác ăn uống, còn nhờ tôi nói với anh, bảo anh phải chịu tội, cố gắng làm việc tốt để xin giảm án, bà ấy đợi anh ra tù để tái ngộ.”
“Đương nhiên, tôi không giúp đỡ không công, nếu anh có bằng chứng về tội khác của Liêu Xuân Hưng, chúng ta có thể trao đổi, nếu không, sau này tôi cũng không có nghĩa vụ phải thăm hỏi hay khuyên nhủ mẹ anh nữa.”
Tiêu Văn Tân thực sự còn giữ bằng chứng về Liêu Xuân Hưng, ban đầu anh ta định dùng nó để uy hiếp Liêu Xuân Hưng giúp chăm sóc mẹ mình đến cuối đời, nhưng mà nếu Liêu Xuân Hưng không thể chăm sóc được, anh ta làm gì phải giúp gã che giấu.
Tiêu Văn Tân nói: “Tôi sẽ nói thật.”
Sau khi nghe Tiêu Văn Tân thú nhận, Khương Nguyễn vội vàng ra ngoài kể lại cho Tần Viêm.
Tần Viêm không ngờ rằng sở thích xấu xa của Liêu Xuân Hưng lại độc ác như vậy, nếu như đó là sự thật, thì Khương Kiến Xuân không thể tiếp tục ở lại nhà mẹ đẻ được nữa, đây thực sự là một bất ngờ lớn, cũng coi như làm một việc tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play