Có nhiều cách đợi nhau ở một quán cà phê vườn, nhất là khi quán mang bảng hiệu LIM DIM. Đám nhi đồng mới lớn thường hùng hổ rú ga phòng xe vào đó ào ào với những điếu thuốc đầu lọc trên khóe mép, có đứa còn biểu diễn ảo thuật bằng các vừa tắt máy là nhào gọn lên ghế bành bất chấp chiếc Suzuki Crystal đổ chỏng gọng. Chúng thường cười lên hô hố rồi hè nhau gác chân chữ ngũ thả ánh mắt hợm hĩnh quan sát người ngợm trong sân vườn. chúng thích rú lên một bào nhạc Mỹ lãng xẹt, huýt gió một bài nhạc Tàu lãng nhách để khiêu khích sự chú ý của các cô gái ăn mặc thời trang đi thành băng. Tóm tắt lại, với tiền bạc rủng rỉnh trong túi và hậu phương kinh tế bao la sau lưng, những thằng ranh con cho rằng chúng có quyền … để cuộc đời dưới gót.
Những đứa trẻ sắp đến tuổi đi nghĩa vụ quân sự trong quán LIM DIM đều đung đưa cơ thể gầy nhom lố bịch như vậy trừ … Sơn Đại ca. Khi bước vào quán, hắn mới hối hận là đã hẹn với Quyên Tiểu muội ở một địa điểm quái đản. Coi nào, cái quán tưởng gần nhà Quyên và yên tĩnh trong một con hẻm cụt lại là nơi chốn tụ tập cảu lũ choai choai quý tộc. Ngó chúng chuyền những điếu thuốc cho nhau mà thấy ghét, đứa nào cũng kiêu hãnh trước các buồng phổi sắp lủng lỗ.
Sơn ngao ngán dựng xe đạp sát một gốc cây lớn và lững thững tiến về góc khuất. Chỗ này tương đối âm u lại gần cái hồ phun nước không có cá, hy vọng rằng hắn sẽ chẳng bị quấy rầy.
Người quấy rầy hắn đầu tiên là một anh bồi bàn, anh ta tỏ vẻ không tin tưởng lắm vào hầu bao của vị khách mặc bộ đồ jean cũ mèm mới đặt mông xuống ghế. Giọng anh bồi cộc lốc :
- Uống gì ?
- Cà phê đen !
Sơn đáp hờ hững. Thực ra hắn chỉ ghiền nhìn những giọt cà phê rớt từ phin xuống đáy ly hơn là nhấm môi. Anh bồi vừa quay lưng là hắn nhắm mắt, sáng sớm mà nhắm mắt thì cũng thật kỳ cục, nhưng nếu không khép mi lại một chút sao gọi là quán LIM DIM.
Khi trước mặt Sơn là một vùng đen ngòm thì bóng dáng yểu điệu của Quyên Tiểu muội hiện ra. Ờ, trưa hôm qua sau giờ học, cô bé đã níu tay hắn líu ríu :
- Chúng ta không thể sống tầm thường nữa …
- Trời hỡi, thế nào là không tầm thường ?
- Sơn hiểu không, bạn không thể cứ mãi mãi làm một đại ca hạng bét trong Xóm Lách được và mình thì không thể tối ngày ru rú trong xó bếp với mẹ hiền.
- Đồng ý, nhưng giải quyết ra sao ?
- Dễ ợt, tụi mình sẽ phiêu lưu mạo hiểm một chuyến. Nhà hàng hải đầu tiên tìm ra Tân Thế Giới, Robinson mạo hiểm lọt vào hoang đảo xa xôi, còn chúng ta …
- Chúng ta sẽ đi picnic ở Đầm Sen với cá sấu hả ?
- Không dám. Ngày mai được nghỉ Tết Tây, hai đứa mình sẽ làm hiệp sĩ xâm nhập vô sào huyệt bọn công tử bột nhà giàu.
- Á à, hẳn là tiểu muội bị lũ ngãi ranh nào trêu ghẹo dọc đường chắc ?
- Ngược lại là đằng khác. Mình muốn đích thân đi tìm hiểu chúng đây. Gần nhà mình có một cái quán mở nhạc ì xèo mang bảng hiệu LIM DIM, cái quán nằm trong hẻm cụt xe hơi vô lọt đó, mình có cảm tưởng đó là một hang ổ hắc ám.
- Nói thử coi …
- Trong quán toàn Suzuki Crystal đậu. Loại xe tốc độ này thường dính liền với các tên ăn chơi háo thắng, sau các phi vụ bất hảo, chúng thường tụ tập để chia chác với nhau.
- Bạn tưởng tượng khá phong phú đó tiểu thư.
- Ê, đừng gọi mình là tiểu thư. Trong lịch sử, hồi 15 tuổi Trần Quốc Toản đã từng bóp nát trái cam trong tay khi không được dự hội nghị của các vương hầu người lớn.
- Hừm, bạn thừa hiểu tôi có thể bóp nát một trái bưởi.
- Tiểu muội biết, thưa đại ca Sơn. Đại ca quy tụ trong người nhiều môn võ lạm phát : nào là đai đen Karate rồi hoàng đai Việt Võ Đạo. Nhưng có võ mà không hành hiệp cũng vô dụng.
- Vậy Quyên muốn gì ?
- Bảy giờ sáng mai mình sẽ nghiên cứu các đối tượng khả nghi trong quán LIM DIM. Mình muốn đại ca có mặt trước.
- Cũng được thôi.
Máu hảo hớn trong đầu của ông trùm trẻ con Xóm Lách bốc lên, Sơn búng tay cái chách. Ôi, con gái thật là rắc rối, chúng cứ muốn con trai trở thành một loại đồ chơi điện tử mà mỗi lần bấm nút là … múa loạn cào cào.
Sơn liếc mắt dòm chiếc đồng hồ Casio rẻ tiền trên cổ tay võ sĩ. Bảy giờ đúng. vậy mà Quyên vẫn chưa thấy ló dạng. Phin cà phê nhỏ từng giọt lãng mạn tuy nhiên hắn chẳng buồn để ý, rõ ràng hắn đã mất hứng.
Thánh thần ạ, có bao giờ hoa khôi lớp 10 của trường Cao Bá Quát thất hẹn với hắn một giây đâu.
Ông trời nghĩ cũng oái ăm, đợi hắn chán nản đến cùng cực mới “bật đèn xanh” cho một tiếng hét ré lên :
- Xê ra bà già, tụi này không có tiền lẻ.
Sơn giật thót mình quay đầu về hướng hai chiếc xích đu có dù che sau bụi rậm. Hừm, trên hai chiếc xích đu chình ình một lũ choai choai cả nam lẫn nữ đầu tóc hớt cụt ngủn. Chúng gồm sáu đứa phun khói thuốc mù mịt, mùi thuốc khét kẹt theo hướng gió xộc vô mũi Sơn làm hắn muốn ói. Hắn bàng hoàng thấy một bà già ăn mặc xác xơ nhưng có vóc dáng cực kỳ thon thả đang loay hoay với xấp báo trong tay như cố van xin lòng từ bi của chúng.
Bà già thất bại hoàn toàn. Cả dàn hợp âm của chúng cất lên :
- Mới sáng sớm đã gặp trù ẻo.
- Tụi này chỉ xài đô, không xài tiền Việt, bà già hiểu chưa ?
- Dân chơi không quen đọc báo, bà già kiếm đám nhà quê mà bán.
Câu thứ ba của chúng không còn là một câu nói đùa. Sơn cảm thấy cần phải chấm dứt trò tiêu khiển khiếm nhã này, hắn cố gắng trầm giọng khi phát biểu, có điều âm lượng vẫn rền rền của một nhân sự đã từng trải môn nội công.
- Bà cụ ơi, tôi cần mua tờ báo.
Bà già như người được giải thoát chầm chậm thả bộ về phía Sơn. Tại sao bà cụ vẫn không bước nhanh trong lức tiếng cười khả ố sau lưng đang xua đuổi ?
Sơn Đại ca chẳng quan tâm lắm. Hắn lễ phép nhón tay lấy tờ báo mới ra lò và trả tiền. Hắn không nỡ ngó thẳng mặt bà cụ tóc bạc, có thể bà đang ứa nước mắt tủi thân. Chỉ có điều hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy bàn tay bà cụ chìa tiền thối trắng trẻo và mịn màng như tay một thiếu nữ.
- Ủa …
Sơn Đại ca choáng váng. Hắn chưa kịp há hốc mồm thì bóng bà già bán báo đã dạt ra xa. Cái bóng như có … khinh công, chỉ nhấp nhô một loáng là mất hút ở cửa ra vào quán.
Con người võ nghệ đầy mình như hắn bỗng sững sờ. Quỷ tha ma bắt ạ, đó không phải là một bà già, nếu gạt bỏ mớ tóc màu trắng và một đống tàn nhang trên khuôn mặt mũm mìm của bà cụ ra thì đích thực là một cô gái chứ sao.
Sơn ngẩn ngơ suốt mười lăm giây. Trong đời hắn hằng tin rằng nhân loại có thể biết làm ảo thuật nhưng ảo thuật với chính bản thân mình thì quả là cực hiếm. Hiếm đến độc đáo. Nào, hãy bình tĩnh mà nghĩ đến … bà lão đóng vai khổ nhục kế. Bàn tay trắng nõn, vóc dáng thon thả và tuyệt đối chẳng hé răng. Lý do gì một thiếu nữ dám hy sinh nhan sắc để đóng vai một bà già xâm nhập vô quán LIM DIM hở trời ?
Sơn tốn tới nửa tiếng đồng hồ mà chưa thể lý giải nổi. 7 giờ 40 phút, Quyên Tiểu muội vẫn bặt tăm. Lúc nhắn nhấc gáy lên thì … sáu câu vọng cổ đã nghe mùi mẫn.
Từ hai hàng chậu kiểng song song gần cửa, một cô gái mù thong thả tiến vào. Cô gái có vẻ mù thật với đôi mắt bị hàng mi rậm che lấp, hai tay sờ soạng như người lên đồng chĩa thẳng về phía trước, môi ngọt ngào một trích điệu xàng xê trong vở cải lương và lê gót trực chỉ tới băng du côn mới lớn đang rù rì bên hai chiếc xích đu.
Sơn thì thầm :
- Té ra cô nàng bán vé số mù, cô ta chưa biết mình sẽ trở thành con mồi dưới mắt bọn mất dạy.
Y chang như hắn dự đoán, xấp vé số trên tay cô gái mù lòa bị giật phắt. Một giọng nam the thé :
- Em bé xinh quá, không biết đui thiệt hay giả đây ?
- Con nhỏ xuống câu xề nghe ngọt lịm.
Một giọng nữ giãy nảy :
- Áo quần nó hôi chết mồ chớ ngọt nỗi gì.
Đám đầu trọc nhao nhao :
- Em biết hát nhạc Rap chăng, công chúa quáng gà ? Ê, tao khoái màn “vé số xổ liền” sau khi hít bồ đà lắm …
- Tụi anh chẳng những mua vé số xổ liền mà còn mua đứt em một bữa “over night” luôn, hê hê hê.
Ngồi cạnh cái hồ phun nước mát lạnh mà Sơn Đại ca có cảm giác nóng ran. hắn chưa biết can thiệp bằng cách nào thì cô gái mù đã tách đám cô hồn dò dẫm tìm về bàn hắn khiến lũ cóc cắn giương mắt sửng sốt. Một thằng buột miệng chửi thề :
- Mẹ kiếp, nồi nào vung nấy. Con đui khoái thằng thộn, bây ơi !
Sơn nhịp chân một cách lạnh lùng. Chỉ cần chúng ngoác mõm một lần nữa là hắn sẽ động thủ nhưng phước đức vẫn còn ở với chúng. Chúng đột ngột im lặng như muốn chứng kiến một trò chơi mới toanh.
Giọng cô gái mù ngọt như mơ :
- Anh hai mua vé số giúp em.
- Cô ngồi xuống ghế đi, cô chưa đủ tuổi trở thành một cô gái. Cô còn bé lắm.
- Dạ, hoàn cảnh bắt em phải vậy. Anh tên gì ?
- Tôi tên Sơn nhà ở tuốt miệt Xóm Lách, tôi không ưa quán này. Tôi bị kẹt phải hẹn với một người bạn ở đây.
- Em biết rằng anh có máu nghĩa hiệp …
- Ơ …
Cô gái thả xấp vé xuống bàn kế phin cà phê lạnh tanh. Trong chớp nhoáng mắt Sơn như bay đầy đom đóm, hắn không tin vào tia nhìn hảo hạng của mình nữa. Trời ạ, bàn tay trắng trẻo của cô bé bán vé số giống hệt bàn tay của một … bà già.
Sơn rùng mình.
- Này bạn gái, có phải bạn là “bà cụ” hồi nãy mà tôi mới mua báo chăng ?
Hắn chiếu tướng dần dần từ bàn tay lên bộ mặt bụ bẫm. Ái chà, bộ mặt mới ngó thì có vẻ lọ lem thật, nhưng đằng sau những vệt lọ nghẹ và bụi bặm hóa trang là sự kháu khỉnh chết người. Còn phải hỏi, cô bé bảnh không hề kém Quyên Tiểu muội cho dù nước da có phần nào rám nắng trần gian hơn. Chậc, cô ta chỉ còn thiếu một mái tóc giả màu trắng phủ lên là …
Lúc bấy giờ hàng mi rậm của cô gái mù mới tà tà mở ra. Thánh thần ơi, cô bé đâu có mù, con mắt màu tím to cỡ hạt nhãn thế kia thì có trốn xuống âm ti cũng còn lấp lánh. Cô buông một câu lí nhí :
- Biết thì đừng có la lớn. Mình tên là Thúy, Thúy Bụi, sống ở xóm Đường Ray. Mình có chuyện ân oán giang hồ cần giải quyết với bọn công tử mạt hạng kia.
Sơn ú ớ :
- Chuyện … ra … sao ?
- Anh Sơn có ngửi thấy mùi khét lẹt không, bọn chúng đang phi “bồ đà” đó. Suốt đêm qua tôi đã nghiên cứu cách hóa trang tiếp cận bọn ruồi bu ấy để nắm … tang chứng. Làm một bà già rồi người mù cũng thú vị há.
- Nắm tang chứng ?
- Ừ, con Thúy Bụi này làm cái gì cũng một công hai việc. Thứ nhất, tống cổ khỏi quán LIM DIM một băng đảng ma túy. Thứ hai, thu hoạch được chút tiền nộp thuế, đúng không ?
- Tôi …
- Chỉ nhìn cườm tay nổi u, tôi thừa biết anh có “nghề” nhưng yêu cầu anh cấm can thiệp. Nào, cho tôi mượn chiếc khăn mùi xoa của anh một chút.
Thúy Bụi nói như ra lệnh khiến Sơn riu ríu làm theo một phép. Coi, cô bé chùi sơ sơ bản mặt lọ lem là phép màu hiện ra ngay. Giọng người đẹp thản nhiên :
- Suỵt, bọn phi xì ke đang dán mắt dòm kìa. Nhớ đừng cử động.
Thúy Bụi đảo người nhanh như cắt, trong tích tắc cô đã tung mình đến hai chiếc xích đu.
Sơn cúi xuống chồng vé số trên bàn. Khỉ gió ạ, vé số xổ từ tháng trước, còn tờ báo nhét túi quần ư, té ra là báo Sài Gòn phát hành từ tận hôm kia. Nghệ thuật hóa trang của Thúy Bụi quả tài tình, con bé tóc xù ấy chưa bao giờ hành nghề bán báo hoặc vé số dạo, rõ ràng nàng cố ý xài “vô chiêu để thắng hữu chiêu” đây mà.
Vô chiêu là một đòn trong thế võ, cô bé có võ công chắc ? Quên hết lời dặn, Sơn nhoài người đứng dậy. Khi hắn nhào tới bụi rậm phía trước thì người đẹp giả mù sa mưa kiêm bà cụ dỏm đã hoàn tất nhiệm vụ. Ê, Thúy giấu nhẹm một nắm tay sau lưng và lắc mái tóc xù lông nhím một cách rất ngay thơ. Cô cười khanh khách :
- Hì hì, bản cô nương tịch thu gói thuốc trộn bồ đà trong túi quý vị rồi nhé. Giờ thì run như thằn lằn đứt đuôi nghe.
Đám lưu manh mới lớn há hốc miệng vì bất ngờ. Chúng bị thua tới ba vố một lượt : Cô gái mù tự nhiên thành giai nhân sáng mắt, chưa hết, bằng một động tác cực kỳ uyển chuyển, bàn tay mịn màng của cô đã hốt gọn gói Pallmall ngụy trang trong áo chúng chứ sao. Mà cũng chưa xong, cô nàng còn tuyên bố chắc nịch như một cộng một bằng hai rằng … chúng là các đồ đệ của giáo phái “bánh lá”. Thúy Bụi tiếp tục :
- Tôi muốn nói chuyện với đầu đảng quý vị. Ai ?
Một thằng đầu trọc cao nhòng nhúc nhích :
- Anh nè, anh thề sẽ mua sạch sành sanh vé số cô em nếu em biết điều trả lại cho anh gói cần sa bửu bối.
- Xin lỗi, miễn xưng anh với tao. Kêu chủ quán ra đây làm nhân chứng, tao chính là Thúy Bụi Xóm Đường Ray.
Thằng đầu trọc mới chờn vờn nắm đấm đã lãnh ngay một chiêu điểm huyệt cứng đơ dưới nách. Cả lũ choai choai trói gà không chặt rú lên như phát cuồng.
- Con nhỏ có bùa, tụi bây ơi. Kêu chủ quán mau.
Đám quái xế Suzuki Crystal mặt mày tái mét khi vị chủ quán trung niên béo phì hối hả chạy tới. Ông ta trợn mắt trước mớ tóc xù lông nhím của cô gái bụi đời.
- Hả, mày … mày hả Thúy ?
Thúy tỉnh bơ thảy vào miệng thỏi Chewing gum rồi vung vẩy gói Pallmall trộn cần sa. Cô cười khẩy :
- Quán LIM DIM sẽ đóng cửa nếu tôi trình diện chiến lợi phẩm của bọn cóc cắn cho cảnh sát, chắc ông chủ hiểu …
- Khôôông …
Lão chủ hầu như gào thất thanh với đám quái xế xích đu :
- Tao không muốn dây dưa với giới giang hồ. Mẹ kiếp, sao tụi bây lại cả gan đụng con Thúy Bụi ? Nó là đệ tử của thầy Tám Lục, tao chẳng dại liên can.
- Hic, ông thầy Tám Lục là ai ?
- Là một sư phụ Thiếu Lâm có thể chẻ đôi cái bàn gỗ của quán tao qua một cú chặt Kungfu, rõ chửa ? Tao mở quán đâu phải chứa chấp tụi bây chơi ma túy, tao cần tiền và tiền. Ngó cái thằng sếp đầu trọc của tụi bây đứng như trời trồng kìa, chúng mày liệu mà điều đình với con nhỏ đi, rõ chưa ?
Cuộc điều đình xảy ra lẹ làng hơn Sơn Đại ca tưởng. Chỉ thấy Thúy Bụi phẩy tay vô ót, thằng đầu đảng băng xế nổ Crystal cửa động ngon ơ. Sơn lừng lững tiến đến cạnh cô gái.
- Màn điểm huyệt lợi hại thật.
Thúy cười rúc rích, khóe mắt màu tím của cô long lanh :
- Cám ơn, tôi là một nữ tặc cơ mà. Tụi mình ra ngoài kia đàm đạo.
- Ờ, đợi tôi lấy xe đạp đã.
Hai đứa đi song song. Sơn lắc mạnh ghi đông xe đạp hất hàm :
- Đổi gói Pallmall lấy bao nhiêu ?
- Hì hì, trong gói chỉ còn ba điếu trộn cần sa, ngoài ra là thuốc lá chính hiệu. Chúng phải chi giá ba trăm đồng cứng để đổi.
- Tại sao cô lại làm như vậy ?
- Bí mật quân sự. Anh hẹn hò ai ở đây, bạn gái à ?
- Thúy không ngán chúng trả thù sao, bọn du đãng nhà giàu liều lĩnh lắm.
- Hì hì, tôi có thể bảo kê quán LIM DIM được chớ, ông chủ quán biết tôi, bọn chúng thì rất ớn ông chủ quán, ông ta là một ông quan mới bị sa thải đấy. Nè, đừng đánh trống lảng, đợi “em” nào vậy Sơn ?
- Quyên Tiểu muội, có lẽ cô ấy gặp chuyện trục trặc, nhà Quyên ở gần đây thôi.
- Đẹp không ?
- Ai đẹp ?
- Quyên ?
Sơn Đại ca cười ngất. Hắn hào hùng kể lại hôm quen Quyên lần đầu, hôm ấy hắn đã hạ bốn tên ma cà bông ngoài cổng trường lúc chúng bẹo má cô nữa sinh hoa khôi thua hắn một lớp. Hắn cảm thấy Thúy Bụi xúc động lặng người.
Cô bé mấp máy môi :
- Anh đúng là người mà cha nuôi tôi muốn tâm sự, Sơn à.