Đang là đầu thu, sớm tối đã có chút se lạnh.
Nhưng Khương Xuân trên cổ đã quàng khăn, hai ống tay áo xắn cao lên đến khuỷu tay, mồ hôi nhễ nhại khi đang chất thịt lợn lên chiếc xe cút kít.
Phụ thân nàng, Khương Hà, nhận mổ lợn cho một phú hộ, đã ra khỏi nhà từ đầu giờ Dần (khoảng 3 giờ sáng).
Khương Xuân một mình giết một con lợn, vừa chọc tiết, nhổ lông, lột da, tách xương, lại còn xử lý nội tạng, tất bật suốt cả một canh giờ.
Mắt nhìn đã là giờ Mão (khoảng 5 giờ sáng), nàng lo rằng mình sẽ không kịp đến phiên chợ sáng, liền vội vã đẩy xe cút kít lên thị trấn.
Thôn Đại Liễu Thụ cách trấn Hồng Diệp không xa, nàng chỉ mất khoảng 15 phút đi bộ là đến nơi.
Chỉ có điều thôn Đại Liễu Thụ nằm ở phía trấn bắc, còn chợ sáng lại ở trấn nam, nên nàng phải đi xuyên qua cả trấn mới đến được sạp thịt lợn của nhà mình.
Tuy nhiên, điều này lại giúp nàng tiện đường để điểm danh hệ thống.
Nói ra cũng thật cạn lời, nàng vốn là một tác giả nhỏ lẻ, vừa mới nổi tiếng nhờ viết một nhân vật nam phụ mỹ cường thảm, kết quả tiền nhuận bút chưa kịp đến tay nàng đã bất ngờ đi đời nhà ma.
Rồi nàng xuyên không vào chính cuốn sách mình viết, trở thành vong thê của nhân vật nam phụ mỹ cường thảm Tống Thời An.
Nguyên nhân cái chết của nguyên chủ là hồng hạnh xuất tường, sau đó bị Tống Thời An nhấn chìm trong lồng lợn.
Tất nhiên, đó là cốt truyện gốc, Khương Xuân đâu có điên mà lại đi hồng hanh xuất tường với một tên đồ tể, trong khi không cần một người sẽ trở thành thủ phụ Nội Các quyền khuynh triều dã trong tương lai?
Hoà ly là chuyện không bao giờ có thể xảy ra, nhân vật quyền thần tuyệt sắc, vừa đẹp vừa thông minh mà nàng dùng bản lĩnh viết ra, tất nhiên phải để chính mình hưởng lợi.
Vì thế nàng ngày ngày chăm chỉ giết lợn, cố gắng đánh dấu điểm danh, hy vọng sớm ngày phát tài, để Tống Thời An có thể sống những ngày tháng ăn sung mặc sướng.
Trước khi giết lợn, nàng luôn cho lợn ăn no nê, Tống Thời An cũng vậy, không nuôi dưỡng hắn tử tế một chút, sau này sao nàng có thể theo hắn vào kinh thành làm cáo mệnh phu nhân?
[Đinh! Đã điểm danh thành công tại “Tiền trang trấn Hồng Diệp”, nhận được 15 văn.]
[Đinh! Đã điểm danh thành công tại “Hiệu thuốc trấn Hồng Diệp”, nhận được 2 lượng kim ngân hoa.]
Khương Xuân: “...”
Hệ thống điểm danh của nàng hiện đang ở cấp 2, mỗi ngày vào lúc 0 giờ sẽ tự động tăng thêm 2 điểm danh, có thể nhận thưởng tại hai cửa hàng có dấu chấm than màu vàng trước cửa.
Nàng ưu tiên chọn tiền trang và hiệu thuốc.
Tiền trang không chỉ có tiền xu, mà còn có bạc và vàng, thậm chí là ngân phiếu.
Còn hiệu thuốc, ngoài dược liệu còn có hương liệu. Phải biết rằng, thời cổ đại, những loại hương liệu quý giá chỉ có thể mua được tại hiệu thuốc.
Kết quả là hai cửa hàng này, một nơi cho cô 15 văn, một nơi cho cô 2 lượng kim ngân hoa.
Với vận khí cứt chó này của nàng, muốn dựa vào hệ thống điểm danh để phát tài thì rõ ràng là không thực tế, tốt nhất vẫn là tập trung vào việc giết lợn.
Khương Xuân đẩy chiếc xe cút kít đến trước sạp thịt, vừa định tháo dây buộc cố định cái sọt ra thì đã bị Lưu bà tử chửi mắng một trận tơi bời.
“Đã gần trưa rồi mới đến, ngươi thật sự không muốn buôn bán nữa đúng không?”
“Đừng tưởng ở nhà ngói gạch xanh, lấy được chồng ở rể rồi là có thể lười biếng.”
“Còn cái nhà ngói gạch xanh ba gian đó, phụ thân ngươi một gian, đôi vợ chồng son các ngươi một gian, gian giữa là bếp, giờ thì đủ ở đấy, nhưng sau này sinh con thì sao? Con cái sẽ ở đâu?”
“Còn có người ở rể kia của ngươi nữa, chỉ là một tên bệnh tật yếu đuối, đừng nói đến làm việc kiếm tiền, tiền thuốc mỗi ngày cũng chẳng ít.”
“Ngươi nhìn đi, chỗ nào cũng cần tiền, vậy mà ngươi vẫn ngủ yên được à? Ngay cả con lừa kéo cối xay trong trấn cũng không dám nghỉ như ngươi đâu!”
Khương Xuân: “…”
Nàng cạn lời nói: “Bà cô ơi, ngài nói lý lẽ một chút đi, ta đâu có lười biếng, hôm nay cha ta đi đến Mao gia trang để giết lợn cho Mao viên ngoại, con một mình lo liệu cả một con lợn, từ sáng sớm đã bận rộn đến giờ, ngay cả uống nước còn chưa kịp nữa là.”
Lưu bà tử dùng đôi mắt nhỏ, sâu hóp nhưng không kém phần tinh ranh của mình nhìn Khương Xuân từ đầu đến chân, như đang đánh giá xem lời nàng nói có thật hay không.
Một lúc sau, trong miệng bà ta khẽ hừ một tiếng, vác chiếc sọt lên vai rồi đi đến chợ sáng để mua hàng rẻ.
Khương Xuân lắc đầu cười nhẹ, tự mình mở cửa nhà Lưu bà tử, rồi đi vào tây sương phòng để lấy bàn ghế, thớt, dao phay, và các vật dụng khác của sạp thịt nhà mình ra.
Lưu bà tử là nữ nhi của Lý thị, dì của mẫu thân của Khương Hà, tức là biểu cô mẫu của Khương Hà, biểu cô bà của Khương Xuân.
Nhà bà ta vừa vặn nằm ngay trên con phố nơi phiên chợ sáng họp.
Khương Hà đã thuê vị trí trước cửa nhà bà ta để đặt quầy bán thịt.
Nói đến Lưu bà tử, cũng là một người đáng thương, trượng phu mất sớm, bản thân phải làm vú nuôi cho các phú hộ giàu có để nuôi nấng hai đứa con, một trai một gái.
Ai ngờ rằng nhi tử làm thủy thủ lại chết đuối trong một vụ tai nạn trên biển, còn nữ nhi thì bỏ trốn theo người ta, không rõ tung tích.