Đường Thi.
Thẩm Hi rất quen thuộc với cái tên này, văn hóa ngàn năm của Trung Hoa rộng lớn có một nét bút rực rỡ của Đường Thi, một trong những nét đặc sắc nhất của nền văn học Trung Quốc, những vần thơ rung động lòng người, thi sĩ ngâm thơ đối nguyệt... chính là Đường Thi.
Tuy vậy trong bối cảnh xã hội này, cái tên này cũng chỉ là một cái tên bình thường, khá đẹp mà thôi.
Thẩm Hi thấy nàng vẫn luôn bế đứa trẻ, săn sóc nói: “Cô đặt thằng bé xuống đi, cho nó chơi cùng mấy đứa nhỏ nhà ta. Cứ bế nó suốt thì mệt lắm.” Đường Thi chưa kịp trả lời, cậu bé trong n.g.ự.c Đường Thi đã nhanh miệng: “Chào thẩm, tên cháu là Bản Ngã Nghênh!”
Bản Ngã Nghênh, cái tên này nghe còn kì quái hơn Bản Ngã Sơ Tâm. Nhưng thằng bé kháu khỉnh nhanh miệng, còn không sợ người lạ, đáng yêu. Thẩm Hi thấy thằng bé vươn đôi tay ra như muốn nàng bế, vội bế lấy thằng bé, thằng nhóc được ôm vào lòng Thẩm Hi, giơ đầu nhỏ lên hôn chụt một cái lên má nàng, sau đó mặt mày hớn hở nói: “Thẩm thẩm, thẩm rất xinh đẹp!”
Lời khen ngợi trẻ con này khiến Thẩm Hi vui sướng vô cùng, nàng cũng hôn nhẹ lên trán thằng bé một cái, mỉm cười nói: “Tiểu Nghênh ngoan quá, cháu cũng là cậu bé đáng yêu nhất mà thẩm từng thấy.”
Bản Ngã Nghênh nghe nàng khen, vui đến cười tít cả mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT