Thấy Tĩnh Huyên với Thanh Phù đã đi xa, Thẩm Hi mới trở lại bàn, nhìn cái tay nải, thở dài nói: “Việc này nói với Tĩnh Huyên thế nào đây? Hay là giấu?”
Hoắc Trung Khê yên lặng một chốc, nói: “Đợi An Tu Cẩn đến rồi tính sau.”
Lâm Duyên Tường thấy hai phu thê đã thương lượng xong, mới mở miệng hỏi: “Phu nhân, vậy cái này đặt để đâu bây giờ?”
Dù thế nào thì đây cũng là vật âm, không nên đặt để chỗ sáng, hơn nữa bây giờ trong nhà còn có bọn trẻ, nhất là Hoắc Hiệp nghịch như khỉ, lỡ va chạm hay làm đổ thì không hay, cần phải tìm một chỗ để tốt mới được. Thẩm Hi nghĩ nghĩ, nói với Lâm Duyên Tường: “Đưa cho ta đi, ta mang đi để ở chỗ gian nhà gỗ để trống khi là được.”
Lâm Duyên Tường không dám đưa thẳng tay nải cho nàng cầm: “Phu nhân, dù sao đây cũng là vật điềm xấu, để ta đưa qua là được, phu nhân đừng chạm.”
Vật điềm xấu...
Thẩm Hi không thể tưởng tượng Cù Minh Tuyết khí khái xinh đẹp khi trước giờ đã thành một cái hộp mang điềm xấu, nhưng Lâm Duyên Tường lại cho rằng như vậy, mà nàng lại không có cách nào phản bác. Nàng không chối từ, yên lặng dẫn Lâm Duyên Tường đi sang nhà gỗ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT