Bây giờ đang là mùa quả mật chín, từng chuỗi từng chuỗi quả đỏ au chỗ nào cũng có, Thẩm Hi suy nghĩ cách chế biến nó đã lâu, dù sao nhà mình ăn không hết nhiều quả như vậy, để đó lại lãng phí, loại quả này chắc có thể làm rượu hoặc nấu mứt được. Nhưng ở đây không có đường, cũng không có dụng cụ chưng cất rượu, nàng bèn để quả ở trên cây trước, không hái vội. Nàng hái mấy chuỗi quả cho vào giỏ, tiếp tục đi sang chỗ khác.
Ở chỗ râm mát dưới gốc cây già, Thẩm Hi hái được một mớ rau dại, loại rau này lúc trước nàng còn ở Tây Cốc trấn có từng được hái mấy lần lúc đầu xuân đi theo Thúy Cô ra ngoại ô, tuy vậy khí hậu nơi này khác biệt nên cây rau trông có hơi khác, nàng không biết có đúng là mấy loại cây này không, đành vặt hết đem về cho Hoắc Trung Khê phân biệt. Cây tỏi dại thì nàng biết, hái không ít, còn có một loại cây trông như rau hẹ, nhưng bụi rau hẹ này đã hơi héo, xem ra khí hậu lạnh dần khiến nó không thể tiếp tục phát triển được.
Thẩm Hi tìm được khá nhiều mộc nhĩ ở chỗ gốc cây đã c.h.ế.t khô, trong rừng rậm có không ít cây khô, nấm không ít, nàng còn thấy mấy bụi nấm trông rất khác, nhưng nhìn màu sắc đóa nấm sặc sỡ, sợ có độc nên Thẩm Hi không dám hái. Lại đi sâu vào một đoạn, các chủng loại cây cối càng nhiều lên, Thẩm Hi tìm được không ít loài cây mới, nhưng đa phần nàng không biết đó là cây gì, chỉ hái thêm một nắm rau thơm rừng mà hôm qua Hoắc Trung Khê hái về hầm canh.
Rừng già rộng lớn, cây cối đa dạng, điều này khiến một dân thành thị như Thẩm Hi cảm thấy ngạc nhiên cực độ, được mở mang tầm mắt, cánh rừng như một kho báu khổng lồ, khiến Thẩm Hi không ngừng nghỉ mà xâm nhập khám phá, thu hái mọi thứ. Cho đến khi nàng phát hiện một con rắn lớn bằng cánh tay người lớn, màu đỏ rực nằm vắt ngang qua 2 thân cây đổ khiến nàng không thể đi qua, Thẩm Hi mới giật mình nhận ra đây là rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm chứ không phải là chỗ dã ngoại mình có thể đi lại thoải mái. Nàng nín thở, không dám phát ra một tiếng động gì, cẩn thận lui lại về phía sau, tim đập thình thịch. May là con rắn kia chắc mới ăn no nên chỉ lười biếng ngóc đầu lên nhìn qua Thẩm Hi một cái rồi lại gục xuống, nhắm mắt lại không để ý tới nàng.
Thẩm Hi may mắn thoát khỏi nguy hiểm, cố gắng không quay đầu chạy thục mạng mà từ từ xoay người lại, run chân đi từng bước rời khỏi phạm vi con rắn đỏ có thể phóng đến, đợi đến khi ra khỏi chỗ đó 2 30m, con rắn đã bị khuất bởi nhánh cây nàng mới cắm đầu chạy một mạch ra khỏi cánh rừng.
Hoắc Trung Khê thấy Thẩm Hi thất thểu chạy đến, còn tưởng là có thú dữ đuổi theo, quăng đòn gỗ trong tay xuống đất, đề khí mấy cái đã tới chỗ nàng, một tay ôm Thẩm Hi vào lòng, cảnh giác nhìn lại chỗ rừng rậm sau lưng Thẩm Hi.
“Rắn... có rắn...”, Thẩm Hi dúi đầu vào n.g.ự.c hắn, run sợ đến run cả giọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT