Thẩm Hi còn chưa chán nản bao lâu, hai cha con Hoắc Hiệp đã đi nhặt củi về rồi. Hoắc Trung Khê mang một bó lớn cỏ dại với cành cây khô, Hoắc Hiệp cũng làm theo mà mang mấy nhánh cây nhỏ, bộ dạng như ông cụ non rất đáng yêu.
“Nương, đây này.” Hoắc Hiệp vui sướng bừng bừng, có thể thấy được thằng bé chơi đùa rất vui vẻ.
Thẩm Hi không đành lòng bỏ qua ý tốt của con trai, bỏ qua suy nghĩ lo lắng về cuộc sống tương lai mà vội vàng đi tới đón lấy mấy nhánh củi của con, mỉm cười khen ngợi: “Con trai giỏi quá, mang được nhiều củi thế này về. Có nặng không con?”
Hoắc Hiệp vui vẻ vẫy tay: “Không nặng.” Thẩm Hi liếc Hoắc Trung Khê một cái, nam nhân mỉm cười nhìn lại nàng, vươn tay vỗ vỗ bả vai Hoắc Hiệp như hai người đàn ông với nhau. Hoắc Hiệp được cha khen ngợi cổ vũ, vui vẻ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên cường vinh quang.
Thẩm Hi từ lâu biết được người cha là một mắt xích quan trọng trong chặng đường trưởng thành của con cái, sự kiên cường mạnh mẽ của người đàn ông sẽ mang đến cảm giác an toàn cho con trẻ mà người mẹ không thể nào làm được. Trong những năm này nàng sớm phát hiện Hoắc Hiệp có tính cách hướng nội ít nói, mặc dù nàng từng cố gắng hết sức để cổ vũ, hướng dẫn cho con trai nhưng hiển nhiên sự dịu dàng đó không có khí phách mạnh mẽ mà con trai cần, nên thằng bé vẫn luôn dùng phương thức riêng biệt của mình đối mặt với thế giới bên ngoài.
Còn bây giờ Hoắc Hiệp đã có cha, đặc biệt người cha này là một người mạnh mẽ, vị trí cao thượng đứng trên mọi người, lập tức trong tiềm thức thằng bé đã coi cha mình là cảng an toàn của mình, bắt đầu từ đó mới toát ra vẻ trẻ con ngây thơ sẵn có, nụ cười trên mặt dần nhiều lên, mà khi tiếp xúc càng nhiều với người cha này, Hoắc Hiệp đã vô thứcbắt chước những hành vi, lời nói và phong cách của Hoắc Trung Khê, kể cả lời nói, khí chất cũng vậy... Qua khoảng thời gian này Hoắc Hiệp biến hóa rất rõ nét, tính tình sáng sủa hơn, nụ cười nhiều lên, không yên lặng ít nói như trước nữa.
Đối với sự biến hóa của con trai, Thẩm Hi rất vui mừng, nàng lập tức ôm lấy mấy nhánh củi con trai mang về, khen ngợi thành quả của thằng bé. Hoắc Hiệp thấy thành quả lao động của mình được khẳng định, nương khen ngợi, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, càng thêm tự tin dần lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play