Hai người ôm nhau ngắm biển một hồi lâu, đến khi sóng biển dâng tràn, một đợt thủy triều mới sắp dâng mới nắm tay đi dọc theo bãi biển trở về nhà. Ngẫu nhiên thấy hải sản, Thẩm Hi sẽ nhặt lên cho vào giỏ, giảng giải cho Hoắc Trung Khê đây là con gì, tập tính của nó, nấu kiểu gì để ăn ngon nhất... Hoắc Trung Khê chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này, tất nhiên là mù tịt, cảm thấy rất mới lạ, lúc này ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học mà nghiêm túc nghe Thẩm Hi giảng giải, đồng thời mỉm cười nhìn Thẩm Hi, không bỏ qua một hành động nào.
Hai người ân ân ái ái vừa đi vừa nhặt hải sản, rất nhanh đã đầy giỏ, khi hai người chưa hết thỏa mãn mà về đến nhà, đã thấy Hoắc Hiệp đang nhàm chán cầm kiếm đuổi theo ruồi bọ bay trong sân. Thấy thằng bé đuổi đến mồ hôi nhễ nhại mà không bắt được con nào, người cha mới lên chức đi tới cầm lấy thanh kiếm, liên tiếp đam ra ba chiêu, ba con ruồi đã rơi xuống đất. Hoắc Hiệp mắt sáng như sao, nhìn nhìn con ruồi dưới đất, lại nhìn về phía cha, reo một tiếng mà nhào vào trong lòng nam nhân, hôn chụt chụt mấy cái lên khắp mặt hắn, ánh mắt nhiệt tình ngay cả Thẩm Hi còn thấy nóng bỏng lây.
“Cha, cha...”, Hoắc Hiệp kích động sẽ không nói được lưu loát, chỉ biết ôm lấy Hoắc Trung Khê mà gọi. Hoắc Trung Khê hôn lên má con trai, lại nhéo nhéo cái má mềm mại của nó, vui mừng hỏi: “Về sau cha sẽ dạy Tiểu Hiệp học kiếm pháp lợi hại như vậy, con có muốn học không?”
Hoắc Hiệp trịnh trọng gật đầu, giọng nói kiên quyết không do dự: “Học.”
Hoắc Trung Khê lại hỏi: “Vậy con có sợ khổ hay không?”
Hoắc Hiệp lớn tiếng trả lời: “Không sợ!”
Hoắc Trung Khê ngẩng mặt cười to, rất có cảm giác có con mọi sự đủ, vô cùng vui sướng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT