Tạm biệt đứa trẻ, Thẩm Hi lại lên đường đi tiếp theo hướng đông, sau khi vượt qua một hòn núi nhỏ, rốt cuộc nàng ngửi thấy một hương vị mặn mòi theo gió thổi tới.
Kiếp trước nàng từng đi biển mấy lần nên không lại gì hương vị biển cả, gió biển thổi đến luôn mang theo mùi mặn mặn hơi tanh như vậy.
Nàng thực sự đã đi đến bờ biển? Tay nải trong tay Thẩm Hi rơi bịch xuống đất, nàng ngồi bệt xuống, hai tay bưng lấy mặt, mừng đến phát khóc. Nàng khóc một hồi lâu, nhớ đến quãng thời gian đi đường đằng đẵng khó khăn, lại nghĩ đến Người mù đã thiên nhân cách biệt, cuối cùng mới xốc lại tinh thần, tiếp tục theo con đường trước mặt mà đi.
Nàng lại đi qua một thôn trang, trong thôn trang có chừng hơn 40 hộ, nhưng không có nhà nào phơi lưới đánh cá. Thẩm Hi không dừng lại, tiếp tục đi về phía đông, đến lúc trời xẩm tối mới thấy một thôn trang, đất đai ở đây không phải là đất đen nữa mà là đất pha cát hơi tối màu, nhà nhà trong thôn trang đa số đều phơi lưới đánh cá ngoài sân, có nhà trước hiên còn treo cả cá muối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT