Thẩm Hi cuống lên, toàn thân run rẩy, gáo nước trong tay bị hắt ra gần nửa.
“Tiểu Hiệp, con có hắt nước chưa?” Nàng run giọng hỏi con trai, không dám ngẩng đầu lên, sợ câu trả lời là ‘Chưa’.
“Nương, con hắt rồi, xem này.” Giọng của Hoắc Hiệp như thiên âm, giải phóng Thẩm Hi khỏi địa ngục. Nàng vui mừng nhìn xuống sân, trên sân có một vệt nước ướt đẫm.
“Tiểu Hiệp, thật may còn có con, thật may mắn khi có con ở đây!” Thẩm Hi xúc động ném gáo nước đi, ôm chặt lấy con trai.
Hoắc Hiệp đã biết ngượng ngùng, cái ôm của mẫu thân khiến thằng bé hơi thẹn, đành đứng thẳng người, không ôm lại cũng không quẫy ra, chỉ đỏ mặt nói: “Nương, đệ đệ đang khóc kìa.”
Lúc này Thẩm Hi mới nhớ đến Hoắc Thống đang oa oa khóc trong nhà, vội chạy về phòng dỗ thằng nhóc hư suýt làm hỏng chuyện.
Tĩnh dưỡng một thời gian sau vết thương của Thẩm Hi đã đỡ, nàng không cho Hoắc Hiệp xuống bếp hay làm việc nhà nữa, thằng bé chưa lớn, lại là đứa bé trai, không thể suốt ngày loanh quanh kệ bếp được. Hoắc Hiệp không phải nấu cơm nữa, lại chuyển sang mấy việc khác, cố gắng lo liệu mọi việc nặng giúp mẫu thân, chẻ củi gánh nước thằng bé đều cướp làm, quyết không để Thẩm Hi nhúng tay vào, sợ vết thương mới lên vảy của mẫu thân lại bị nứt ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play