Ta giận dỗi quay về phòng, nghĩ đến cảnh Lương Cảnh Vân có người đẹp trong tay, chắc chẳng nhớ gì đến ta nữa.
Ta liền biến đổi hình dạng, nhảy lên tường và leo vào cung.
Tìm mãi mà không thấy tung tích của tỷ tỷ, ngược lại lại thấy một cung nữ đang bước vội bên ngoài thư phòng.
Chẳng lẽ… trong thư phòng?
Ta lặng lẽ leo vào dưới cửa sổ thư phòng, leo lên cây và nhìn vào trong, quả nhiên là ở đây!
Tỷ tỷ đang đứng bên tường sau bàn, cửa mật thất đang mở rộng.
Tỷ cầm bức tranh ấy, nước mắt rơi như mưa.
“Nàng ấy là ai?”
Tống Cẩn đứng yên, nắm chặt tay: “Nàng có xé bức tranh này đi thì có ích gì? Nàng ấy đã về kinh thành, bức tranh này từ lâu đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
Mặt tỷ tỷ trắng bệch, cố nén nước mắt lại hỏi: “Thiếp chỉ hỏi chàng một câu, ba năm qua, có lúc nào chàng đối xử với thiếp thật lòng không?”
Tống Cẩn lướt nhìn qua mặt tỷ tỷ, cuối cùng lạnh lùng nói: “Chưa bao giờ!”
Đồ tồi!
Trước kia chiều chuộng tỷ tỷ đủ điều, tỷ tỷ thích tơ lụa từ Tây Vực, nói là màu sắc tươi sáng, Tống Cẩn đã vung tiền mua cả một bức tường treo đầy lụa cho tỷ ấy.
Mặc dù sau đó tất cả đều bị tỷ tỷ cào rách, nhưng khi Tống Cẩn biết, hắn ta chỉ khen ngợi tỷ tỷ: “Tố Tố cào thật khéo, ta thấy còn đẹp hơn cả trước kia.”
Những lời đó, đến ta nghe cũng thấy ngại.
Tỷ tỷ thích lông thú mềm mại, Tống Cẩn đã mở một kho riêng, để tỷ tỷ tha hồ lựa chọn.
Thậm chí, hắn ta còn dùng lông thú săn được sau khi đăng cơ để may thành thảm, tấm thảm lông màu xám tươi sáng ấy có thể trải kín cả phòng của quý phi.
Vậy mà giờ đây, hắn ta thậm chí còn chưa gặp An Dĩ Nhu mà đã thay đổi thái độ với tỷ tỷ.
Đồ khốn!
Tỷ tỷ bị người trong cung đưa về tẩm cung, Tống Cẩn đứng tại chỗ rất lâu, trong mắt đầy đau khổ.
Chậc, tình cảm đến muộn thì chó cũng không cần… Phi phi phi, chó cũng không cần!
Đừng nói tỷ tỷ, ngay cả ta cũng tức giận không chịu nổi.
Tức giận thay tỷ tỷ, ta tức giận gấp đôi!
Leo xuống khỏi cây, quay lại phủ Lương Cảnh Vân, quả nhiên Lương Cảnh Vân cũng chẳng thèm đến.
Ta chỉ có thể biến sự tức giận thành động lực, điên cuồng nhét vàng bạc châu báu vào bao.
Tất cả những thứ này bán đi, đủ cho lũ mèo tam thể trên núi ăn cá nhỏ cả đời…
Đang nghĩ dở, ta chợt nhớ ra, núi đã không còn nữa, dòng dõi mèo tam thể cũng chỉ còn lại ta và tỷ tỷ.
4
Lại đến nửa đêm.
Lão gia trong phủ đã trở về, ta lại mất đi danh phận phu nhân, ai nấy đều bận rộn nịnh nọt An cô nương mới tới.
Hừ, chung sống ba năm, chẳng có ai đến hỏi ta đã dùng cơm chưa.
Trên mái nhà truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, có người lật ngói lên.
Ta uất ức hít hít mũi, nhỏ giọng gọi: “Tỷ tỷ.”
Tỷ ấy lật thêm hai viên ngói, biến thành hình dạng ban đầu rồi nhảy xuống.
“Miên Miên, tỷ đã hấp thụ đủ long khí, bên đó cũng đã để lại một thân thể giả. Muội muốn cùng tỷ rời đi hay ở lại đây một thời gian nữa?”
Tỷ tỷ trước kia thường nghe ta khen ngợi Lương Cảnh Vân, lúc này thấy sắc mặt ta không tốt, cứ ngỡ ta không nỡ.
Ta mạnh mẽ lắc đầu.
“Không! Chúng ta cùng đi.”
Tỷ ấy nhíu mày, nhìn quanh một lượt.
“Lương Cảnh Vân trở về, không ở cùng muội sao?”
Không nói còn đỡ, nói ra càng thêm tức giận:
“Nữ nhân trong bức tranh của Tống Cẩn hiện giờ đang ở trong phủ, Lương Cảnh Vân chiều chuộng nàng ta đủ điều, còn nói… còn nói ta là một con mèo hoang không xứng làm chủ mẫu của phủ Tướng quân!”
“Ban đầu hắn nuôi dưỡng ta, ta bỏ nửa thân tu vi cứu hắn, hắn trong ngôi miếu đổ nát đã nói sẽ lấy mạng đền ơn, ta mới chịu làm thê tử của hắn.”
“Tỷ tỷ, hắn phản bội rồi!”
Ta níu chặt vạt áo của tỷ tỷ, khóc lóc thê thảm.
Bàn tay tỷ ấy đập mạnh xuống bàn, ta giật mình hoảng sợ.
Nhìn kỹ lại, tỷ tỷ tức giận đến mức cả đuôi cũng lộ ra.
“Quả nhiên phàm nhân đều là lũ bạc tình bạc nghĩa, Tống Cẩn như thế, Lương Cảnh Vân cũng như thế!”
Tỷ ấy vỗ vỗ đầu ta, giọng điệu đầy thất vọng, “Vốn đã ngốc, tu hành cũng chậm, còn bị người ta lừa mất nửa thân tu vi, bây giờ ngay cả giả thân cũng không biến được chứ gì?”
Ta ấm ức gật đầu: “Ừm.”
Tỷ tỷ tuy tức giận, nhưng vẫn đưa tay thi pháp bên giường.
Trong chớp mắt, một nữ tử mặt tròn, mắt mèo giống hệt ta ngồi bên giường.
Ta kinh ngạc chỉ vào bụng giả thân hỏi: “Sao bụng lại căng như ăn no vậy?”
Rồi ta bị tỷ tỷ ghét bỏ vỗ vào đầu.
“Cái gì mà ăn no!”
Ta ngơ ngác: “À?”
Tỷ tỷ ánh mắt sáng ngời: “Hắn đã không muốn thừa nhận thân phận của muội, thì ta sẽ giúp muội tặng cho hắn một món quà lớn!”
Dù không hiểu, nhưng ta luôn tin lời tỷ tỷ.
“Nghe tỷ hết.”
5
Tỷ tỷ đi rồi, ta đói không chịu nổi, đành đẩy cửa ra ngoài.
Trước đây ai ai cũng gọi ta là phu nhân, giờ ngoài cửa lại trống rỗng, thật là thê lương.
Hừ, lũ người nịnh bợ!
Ta đi đến cửa bếp, định lấy chút đồ ăn lót dạ.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, đã thấy An Dĩ Nhu đang đứng đó cùng vài người, cười nói vui vẻ với đầu bếp.
Liếc mắt nhìn, trên bàn bếp vừa hay có một đĩa cá chiên giòn mà ta thích nhất.
Vì ta thích món này, Lương Cảnh Vân từng ra lệnh cho nhà bếp lúc nào cũng phải chuẩn bị một đĩa cho ta.
Truyện đăng tại truyennhabo.net
Có lần thấy ta ăn ngon lành, hắn còn ghen tỵ: “Mèo con tham ăn chỉ để ý đến cá nhỏ, chẳng thèm nhìn ta lấy một cái.”
Ta cắn đuôi cá, đáp lại: “Ai bảo chàng không ngon bằng cá nhỏ.”
Hắn ánh mắt u ám, bế ta lên bàn, cắn vào môi ta.
Giọng nói hung hăng: “Ta không ngon? Mèo con thử nếm kỹ lại xem!”
…
Nhìn thấy cá nhỏ vàng, ta đương nhiên nghĩ là để dành cho ta, liền đưa tay lấy.
Nha hoàn bên cạnh An Dĩ Nhu muốn cướp, nhưng làm sao nhanh bằng mèo, cuối cùng đĩa cá nhỏ vàng vẫn rơi vào tay ta.
Ta ngẩng đầu, khinh miệt nhìn nàng: “Giành đồ với ta, ngươi cũng xứng sao!”
Cướp cá với mèo, quá đáng!
An Dĩ Nhu mặt mày không vui, nhưng lại giả vờ nói: “Tỷ tỷ thích ăn, ta vốn nên nhường, nhưng nhà ta ở biên giới phía Bắc, ngày thường mẫu thân thích làm cá nhỏ chiên vàng nhất.”
“Ta đã lâu không về nhà, chỉ muốn nếm lại hương vị của gia đình.”
Ta cau mày, nghe nàng lảm nhảm một hồi, cảm thấy phiền phức.
“Liên quan gì đến ta?”
Nha hoàn và đầu bếp bên cạnh lại nhìn nàng với ánh mắt đầy thông cảm.
Không phải đều đầu óc có vấn đề chứ?
Ta bưng đĩa cá chiên vàng đi ra ngoài, vừa bước một bước, liền bị An Dĩ Nhu túm lấy tay áo.
“Ngươi muốn ăn, để hắn làm thêm một đĩa nữa…”
Chưa nói hết câu, An Dĩ Nhu đã đẩy mạnh, cá nhỏ vàng rơi tung tóe, người cũng va vào khung cửa.
Ta bị ngã đến choáng váng.
Ngay sau đó, thấy An Dĩ Nhu như bị không khí đẩy lui, suýt nữa ngã vào đống lửa.
Ta vừa đứng dậy, liền thấy một bóng người từ sau lưng ta lướt qua, va vào ta một cái.
Mặt ta cọ vào khung cửa, lập tức chảy máu, đau quá!
Nhưng người đó không xin lỗi, mà nhanh chóng bế An Dĩ Nhu vào lòng.
“An cô nương, nàng không sao chứ?”