Chương 2: (Sợ anh)

Khương Hòa Lục bước vào Thịnh Thế Cư.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vừa tiến vào sảnh ngoài, liền nghe thấy tiếng đàn tranh vang lên tựa như tiếng nước khe suối chảy thật êm tai. 

Kiểu bài trí nội thất ở đây mang phong cách cổ điển thanh lịch, lối rẽ có bày một chiếc kệ cổ chuyên để đặt những sản phẩm sứ Thanh Hoa, trên thảm nhà có dải một chiếc chăn Ba Tư thủ công tinh xảo màu đỏ đậm, đôi chân đặt lên liền cảm nhận rõ ràng được sự mềm mại.

Ngay cái nhìn đầu tiên đã có cảm giác như đang ở trong mỹ cảnh, thật khác xa với tục thế, nào ngờ đầy rẫy những giao dịch tốt hay xấu đang đục nước béo cò.

Lúc đứng đợi thang máy, trong đầu của Khương Hòa Lục nhớ lại những chuyện mới xảy ra ngoài kia. 

Haiz…đều tại người đàn ông đeo kính lúc nãy cứ thúc giục.

Nếu không, cô còn có thể nói thêm vài lời với anh trai kia về kỹ thuật lái xe điệu nghệ, để anh dạy cho cách đậu xe như thế nào.

Thang máy dừng lại một lúc, lại có thêm vài phụ nữ mặc sườn xám hương thơm nức mũi phả vào mặt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bọn họ vừa cười đùa vừa say sưa tám chuyện phiếm.

“Nghe nói tối hôm nay Thái Tử gia cũng đến đấy, không biết thật hay giả nữa, lâu lắm rồi không nghe thấy tin gì của anh ta.” 

“Tin tức mới nhất cũng là từ mấy năm trước, anh ta bị nhốt tù 2 năm.”

“Ngồi tù đã là gì, ngày trước anh ta còn vì giành quyền thế mà đưa chú bác qua Philippines, có thể nói là không từ thủ đoạn, lòng lang dạ sói.”

“Anh ta có phải còn có một câu con trai đang học cấp 3? Là con đẻ hay con nuôi vậy?”

“Mấy người nghe thông tin từ đâu vậy, không phải tin đồn nhảm nhí đấy chứ?”

Trong thang máy miệng lưỡi của mấy bà này luyến thoắng không ngừng, Khương Hòa Lục cũng đứng ở trong góc mơ mơ hồ hồ  nghe và cũng hiểu được một phần câu chuyện. 

Nói xong chuyện người khác, ánh mắt của mấy cô gái mặc sườn xàm liếc mắt nhìn Khương Hòa Lục ở phía sau, “Đây là ai vậy, nhìn rất quen nha.”

Một người khác mặc chiếc áo sườn xám kiểu cổ khoét ngực mỉa mai nói: “À…là tân sủng dạo gần đây của Thẩm nhị thiếu chứ ai.”

“Tân sủng? Gương mặt này gần giống với Thanh Vận.”

“Giống thì đã làm sao, đồ chơi của đàn ông thôi mà.”

Bọn họ giễu cợt chẳng kiểng nể gì ai.

Nhóm người này trước đây họ cũng chỉ từng làm phục vụ, nhân viên massage, sau khi được mấy ông chủ lớn để ý mới được trải qua những ngày tháng tươi đẹp, ngày thường chẳng có việc gì làm ngoài làm nail, làm tóc, hẹn nhau tám chuyện.

Thời gian lâu dần, ai cũng tự cho mình là một bà vợ cao quý, nói chuyện không còn kiêng nể ai.

Khương Hòa Lục không nói lại họ, cũng biết bản thân chẳng có cách nào để bác bỏ, cửa mở ra liền chen về phía trước bước ra ngoài.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, bước vào phòng VIP, xuyên qua những chiếc bình phong chạm khắc tầng tầng lớp lớp gỗ Tử Đàn, nhìn thấy người đàn ông ngồi góc cửa sổ.

Thẩm Tây Thành đang cùng người khác đánh bài, dáng ngồi vắt vẻo, hai ngón tay đang rút thẻ bài.

Khuôn mặt anh tuấn của anh đang ở giữa nhóm đàn ông béo, hào quang ấy rất khó có thể giấu nổi, từ đầu đến chân đều có thể thấy được phong thái thanh cao quý tộc.

Những người ngồi ở phòng VIP, hơn một nửa Khương Hòa Lục đều không quen biết, sau khi bước vào liền ngoan ngoãn bên cạnh Thẩm Tây Thành, thi thoảng chú ý việc rót thêm trà.

Đàn ông thì chơi bài, phụ nữ thì nói chuyện, Khương Hòa Lục thấy nhàm chán liếc nhìn thấy một chỗ trống đối diện Thẩm Tây Thành.

Vẫn có người chưa đến sao?

Có thể  ngồi vị trí cùng đẳng cấp với Thẩm nhị thiếu, cả cái Đồng Thành cũng chỉ có vài người.

Có thể là ai nhỉ?

Chẳng lẽ là cha của anh?

Không phải vậy chứ.

Trong khi cô đang mải suy nghĩ vẩn vơ, cánh cửa phòng VIP được nhân viên phục vụ đeo găng tay trắng chậm rãi mở ra. Ngay sau đó, có hai người đàn ông lần lượt bước vào, đèn trắng bật lên, người đàn ông phía trước dễ dàng nhận ra được thân hình xuất chúng.

“Thời tổng!”

Buông một vài lời chào hỏi niềm nở, người đàn ông ấy giơ tay ra chào hỏi khách sáo, nhân tiện ngồi luôn vào chỗ.

Vị trí đối diện Thẩm nhị thiếu, cũng chính là vị trí đối diện Khương Hòa Lục.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi tươm tất được gọi bằng cái tên “Thời tổng”, chiếc áo sơ mi màu đen trắng kết hợp trông khí chất thật mạnh mẽ và sâu sắc,  tướng mạo này không giống như các nam thần diễn viên trắng trẻo, ngũ quan tuấn lãng được phân định rạch ròi, dung nhan người đàn ông này thật trưởng thành, có được sự điềm tĩnh từng trải qua năm tháng.

Người đàn ông này là người  duy nhất ở trong hội trường này có khí chất trấn áp được Thẩm nhị thiếu.

Trên gương mặt Khương Hòa Lục vốn là một nụ cười gượng gạo, sau khi nhìn thấy gương mặt của anh lại chẳng thể cười nổi nữa.

Chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ chính là anh trai tốt bụng đã giúp cô đậu xe?!

Điều này làm cô bối rối.

Thời Hoài Kiến vừa đến, đến cả Thẩm Tây Thành ngày thường ngạo mạn cũng phải hạ thấp mình, đứng dậy mà chào hỏi.

Những phụ nữ đang ngồi đó cùng với ông chủ lớn lại đứng ngồi không yên.

Thời Hoài Kiến là người nắm quyền Thời gia, tài sản trăm triệu, vẫn còn độc thân.

Đây là chuyện mà mọi người có thể điều tra ra được, còn chuyện đời tư của anh thế nào thì chẳng ai có thể hiểu được.

Thẩm gia hai năm trở lại đây phát triển tăng vọt, có thể so sánh ngang ngửa với gia đình giàu có nhất Thời gia, tuy là khác biệt không nhiều, nhưng thị trường phát triển và cơ sở hạ tầng trong thành vẫn thuộc sở hữu độc quyền của Thời gia, tiền vốn lại quá lớn, nền móng lại quá vững chắc so với các ngành nghề phát triển khác.

Tối nay, anh xuất hiện ở đây, có lẽ là cần hợp tác gì đó với Thẩm Tây Thành.

Khương Hòa Lục vừa đoán, vừa co đầu rụt cổ, cố gắng lấp liếm sự tồn tại của bản thân, tránh để cho Thời tổng phát hiện ra.

Đừng phát hiện ra cô chính là nữ tài xế không biết đậu xe đó.

“Thời tổng sao lại không đưa theo bạn gái của mình đến vậy?”- Một ông chủ bụng to hỏi, “Thật là trùng hợp, ở bên này vừa hay tôi lại có vài cô, chi bằng giới thiệu cho Thời tổng.”

Thời Hoài Kiến đưa lá bài trong tay ra lạnh lùng nói: “Không cần.”

Một người khác giễu cợt: “Mấy người thật tầm thường, xem Thời tổng là loại người gì, tùy tiện chọn một cô gái mà cũng dám tặng ư? Ai nấy cũng đều trang điểm quá lố, nào có thể lọt vào mắt của thời Tổng.”

Nói như vậy khác nào vả vào mặt đại đa số phụ nữ trong hội trường này.

“Nói vậy cũng phải, trong mắt chúng ta giờ chỉ có người phụ nữ của Thẩm nhị thiếu là có vẻ đẹp hơn người.”- Lúc đó, một ông chủ bụng to xoa dịu, không quên nịnh bợ Thẩm Tây Thành, “Đôi mắt Thẩm thiếu gia tinh tường.”

Khương Hòa Lục có nét đẹp trời sinh, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh tế ưa nhìn, đây chính là gương mặt mối tình đầu của các chàng trai mà ông trai ban tặng. Vóc dáng không cao nhưng hơi gầy, chiếc váy ngắn tôn lên vẻ đẹp đôi chân trắng dài, chiếc T-shirt không hiểu là hữu ý hay vô ý mà  để lộ ra chiếc eo trắng nõn, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra vẻ trong sáng thuần khiết.

Một cô gái như vậy, bất luận là đứng ở đâu cũng đều là bức tranh phong cảnh.

Nhưng Khương Hòa Lục chỉ hy vọng bản thân không quá xuất chúng như vậy, tốt nhất là lùn hơn một chút.

Lùn hơn một chút nữa.

Đừng để Thời Hoài Kiến chú ý đến sự tồn tại của cô.

Vẫn may, Thời Hoài Kiến và những người khác vừa chơi bài vừa nói chuyện công việc, làm như không thấy phụ nữ trong phòng VIP. 

Coi như một người lạnh lùng xa cách.

Chơi được một nửa, Thẩm Tây Thành liếc mắt nhìn trang phục của Khương Hòa Lục, thờ ơ hỏi một câu: "Sao lại mặc chiếc váy này?"

Khương Hòa Lục cúi đầu ngó qua ngó lại chiếc váy của mình nghi hoặc hỏi lại: "Chiếc váy này không đẹp sao?"

"Đẹp, nhưng chẳng phải là anh mua cho em chiếc váy khác sao?"

"Cái đó...."dừng lại một lúc, cô thẹn thùng, rụt rè trả lời, "Em không nỡ mặc nó."

Thẩm Tây Thành nhìn cô.

Trong ánh mắt cô lộ rõ sự nhu mì, giọng nói thì nhỏ nhẹ, giống như một cô gái bé nhỏ rất dễ bị hù dọa vậy, lại thêm thần thái cô vừa thể hiện ra cứ như cô nàng lọ lem bước từ trong truyện ra, cần kiệm khiến người ta đau lòng.

Thẩm Tây Thành thở dài nhẹ một hơi, vỗ vào vai cô "Có phải là tiền không đủ tiêu?"

"Đủ, đủ chứ, là em không muốn lãng phí."

"Em đi theo anh, vẫn sợ lãng phí sao? Đây là thẻ ATM của anh, cứ quẹt thoải mái đi."

"Không cần mà, em thực sự không thiếu."

"Cầm lấy."

 Anh đặt tấm thẻ lên bàn.

"Thực sự là không cần mà...."

Khương Hòa Lục vừa phủ nhận, mắt vừa liếc nhìn tấm thẻ ATM, sợ anh sẽ đổi ý, vội vàng cầm lấy nó trước, giả bộ như muốn trả lại. "Anh vẫn nên nhận lại đi."

"Thật sự không cần?"

"Ừm thì...."

"Ok, đã không cần rồi, anh thay em nhận lại nó trước." Thẩm Tây Thành không cho cô thêm một cơ hội, trực tiếp lấy lại tấm thẻ từ tay cô.

!!!

Khương Hòa Lục trừng mắt lên nhìn món hời cứ thế mà bay đi.

Còn chưa kịp cầm nóng tay đã bị lấy lại rồi?

Thấy vẻ mặt cô khác thường, Thẩm nhị thiếu hỏi: "Thế nào? Không thoải mái hả?"

"Không có gì." Khương Hòa Lục vẫn tỏ ra mạnh mẽ nở một nụ cười, "Em vào phòng vệ sinh một lát."

-

Bước ra khỏi phòng VIP, Khương Hòa Lục gỡ bỏ mặt nạ, nếu có người ở đây thì bất kỳ ai cũng dễ dàng nhận ra được sự ủ rũ của cô.

Khương Thị đang lâm nguy, cha cô lại đang nằm viện, cô hiện tại chỉ còn vài đồng bạc lẻ, vừa rồi đã đánh mất cơ hội rồi.

Vừa hối hận vừa buồn bã, liền gọi điện cho Vu Thi để trút giận:

"Thẩm nhị cẩu càng ngày càng vô tình mà."

Vu Thi: "Vậy cậu chia tay đi."

Khương Hòa Lục: "Mấy bài viết nhảm nhí trên mạng nói đúng mà, người đàn ông không yêu bạn, mới có thể hỏi bạn có cần tiền hay không."

Vu Thi: "Vậy cậu chia tay đi."

Khương Hòa Lục: "Nếu mà có người khác bao nuôi tớ thì tớ thèm đi yêu loại người như hắn."

Vu Thi: "Vậy cậu chia tay đi."

Khương Hòa Lục: "…này, cậu đang dùng chế độ lặp lại của điện thoại à?"

Cho dù ngày ngày có người ở bên cạnh cô nói vào tai hãy rời xa anh ta, cho dù Thẩm nhị thiếu có làm gì đi chăng nữa, Khương Hòa Lục vẫn không chịu chia tay với anh, vì cha và Khương Thị, cô không thể vì một chút khó khẳn mà chùn bước. Khương Hòa Lục bỗng quay ngoắt 180 độ, từ chủ đề không mấy thú vị này bỗng hứng thú hỏi một câu: "Cậu đoán xem tối nay tớ đã gặp được ai?"

Đi thẳng vào then chốt của vấn đề như thói quen cũ.

Vu Thi lần này không dùng đến chế độ lặp lại nữa, "Ai?"

Khương Hòa Lục: "Cậu thấy ở cái Đồng Thành này ai có thể áp chế được Thẩm nhị thiếu?

Vu Thi: "Ba anh ta à?"

Khương Hòa Lục: "Cho cậu một gợi ý, họ Thời."

Vu Thi: "Không phải chứ, ba anh ta họ Thời?"

Khương Hòa Lục: “Là Thời Hoài Kiến.”

“…..”

"Người này có phải rất khiêm tốn không? Tớ mới đầu không nhận ra hắn."

Khương Hòa Lục tám chuyện kiểu thần thần bí bí, "Hơn nữa, tớ còn nghe nói anh ta có đứa con trai đang học cấp 3? Có đúng không vậy?"

"Không có chứng cứ ai biết được chứ." Vu Thi khẳng định thêm. "Dù sao cũng chẳng phải tốt đẹp gì."

"Hả?"

"Theo như tớ biết, ở ngoài người ta đồn về anh ta chẳng có điều gì tốt đẹp cả, đã từng ngồi tù, chưa kể mười mấy tuổi đầu đã làm cha, tớ nghe nói tính cách còn quái đản cơ."

"Tính cách như nào mà quái đản?"

"Cụ thể tình hình như nào thì tớ cũng chưa rõ lắm."

Vu Thi nói, "Tớ chỉ biết mối quan hệ xung quanh anh ta toàn mấy lão già vừa lắm tiền vừa muốn cặp kè với mấy cô nàng trẻ trung xinh đẹp. Lần trước cô gái phục vụ ở Thịnh Thế Cư bị đám người đó đùa giỡn với cả tính mạng. Họ dùng sợi dây chuyền siết lấy cổ của cô ấy, nếu không phải là quản lý đến kịp thời thì cái mạng nhỏ của cô ấy coi như xong rồi.”

Khương Hòa Lục há hốc miệng, “Hả, sao đáng sợ vậy?”

“Nếu cậu gặp anh ta thì nên tránh xa ra một chút.” Vu Thi cẩn thận nhắc nhở.

Khương Hòa Lục vừa đi vừa lo sợ nói “Tớ không phải là cố ý đụng đến anh ta, chỉ là tình cờ tiếp xúc.”

Lúc Thời Hoài Kiến giúp cô đậu xe, mang lại cho cô những ấn tượng tốt như vậy chẳng lẽ lại sai ư?

Thật ra thì lúc đó quản lý của anh ta cũng hơi lạnh lùng.

Cô mải nói chuyện quá mà không hề chú ý bản thân đã rời khỏi phòng VIP rất lâu rồi, vô tình đi ngang qua khu vực dành riêng cho những người hút thuốc.

Đến khúc rẽ, có bóng dáng một người đàn ông đang đứng nói chuyện. 

Tiền sẽ được chuyển đến trước buổi hẹn chiều ngày mai, mọi chứng cứ gốc sẽ được giao cho kế toán Lý. Ngoài ra, gửi cho tôi thêm báo cáo tài chính và đánh giá rủi ro của bên HG.

Nghe đến đây chợt nhận ra giọng nói trầm ấm quen thuộc, Khương Hòa Lục giật mình.

Người đó chính là Thời Hoài Kiến?

Cô nhìn xuống sợi dây chuyền của mình, sắc mặt tái nhợt.

Không ngừng nghĩ đến mấy lời của Vũ Thi: “Họ dùng sợi dây chuyền siết chặt cổ.”

Lo lắng bản thân sẽ xảy ra chuyện tương tự, bất giác cô nhanh chóng cất ngay sợi dây chuyền của mình.

Xung quanh đều không có một nhân viên phục vụ nào khác, chỉ có cô và người đàn ông mười mấy tuổi đã làm cha, từng ngồi tù, tính tình quái đản đang ở đây, làm sao có thể không sợ được cơ chứ?

Vì sợ hãi, tay cô run run cầm sợi dây chuyền làm rơi xuống đất.

Cả dãy hành lang yên tĩnh như vậy xuất hiện một động tĩnh nhỏ làm sao có thể không bị phát hiện được cơ chứ.

Thời Hoài Kiến ngắt cuộc điện thoại, liếc mắt qua nhìn.

Có một cô gái mong manh, yếu đuối.

Không biết tại sao nhưng sau khi nhìn thấy anh, sắc mặt cô bỗng tái nhợt ra.

“Xin…xin lỗi” Khương Hòa Lục cúi đầu.

“Chỉ là tôi trùng hợp đi qua đây thôi, không phải tôi cố ý nghe điện thoại của anh đâu.”

Cô vừa nói, vừa nhanh tay nhặt sợi dây chuyền lên, lấy tay ôm lấy quả tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, nhanh chóng định chạy khỏi chỗ đó.

Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, vừa cầm được sợi dây chuyền lên chưa đầy 5s lại tiếp tục rơi xuống đất.

Thời Hoài Kiến liếc nhìn sợi dây chuyền trên mặt đất.

Vốn tưởng rằng cô sẽ nhanh chóng nhặt lên, nhưng thấy cô cứ lùi lại phía sau, cảnh tượng như thấy tai họa ghê gớm vậy.

Anh không thể im lặng mãi đành nói ra một câu để cô không lùi lại nữa: “Không cần sợi dây chuyền nữa hả?”

"Tôi……"

Khương Grandet Hòa Lục nhìn sợi dây chuyền 5 chữ số của mình, nghĩ về tình hình gần đây của mình khi tiêu một xu thành đô la, có chút do dự.

*Grandet: Tiểu thuyết của Honoré de Balzac

Thời Hoài Kiến trong tâm trí cô thấy bỗng trở thành một con mãnh thú đáng sợ.

Sự thật thì người đàn ông này lại ôn tồn tao nhã, nhẹ nhàng hỏi: “Sợ tôi sao?”

Khương Hòa Lục chần chừ: “…đâu có.”

"Thế cô cứ lùi lại là vì điều gì?”

“Tôi….”

"Vẫn tiếp tục lùi, còn lùi nữa là dính vào tường luôn đó?”

*đoạn này tạm dịch vậy vì câu gốc là “vẫn tiếp tục lùi, muốn làm đồng hồ treo tường hả?”*

Khương Hòa Lục chỉ có thể cổ vũ bản thân mà lấy hết dũng khí bước lên phía trước.

Sợi dây chuyền đang ở cách chỗ anh đứng rất gần, lúc cô nhặt nó lên vô tình cánh tay đã chạm vào quần áo của anh, cô giật mình, phản ứng đầu tiên là nhảy lùi lại phía sau, sợi dây chuyền trong tay cô lại một lần nữa rơi xuống đất. Đây là lần thứ ba rồi.

Sợi dây chuyền đã ba lần rơi xuống đất rồi, nói là tình cờ chắc chẳng ai tin đâu.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô gái phục vụ bị hắn dùng dây chuyền siết cổ cưỡng hiếp, bất luận trước mắt cô là một người đàn ông ấm áp thế nào đi chăng nữa thì Khương Hòa Lục cũng sợ phát khiếp rồi.

Trán cô đã ướt đẫm mồ hôi, các đầu ngón tay vì hoảng sợ mà trắng bệch.

Cô cảm nhận được rõ rệt ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô như đang rực cháy.

Dường như anh chẳng hề rời mắt một chút nào.

Sợ quá đi à! 

Anh vì sao cứ mãi nhìn cô như thế? - ! ! !

Lẽ nào cô cũng sẽ bị sợi dây chuyền siết cổ mà chơi đùa.

Trong đầu cô lúc này nào là Đức Mẹ Maria, Thượng Đế, Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ, Doraemon, bất kể là ai cũng đều thành kính cầu nguyện.

Đừng nhìn nữa mà....tôi xin anh đấy.

Các ngón tay của cô vì quá căng thẳng mà run lẩy bẩy, đến lần thứ tư rồi mà cô vẫn chẳng thể cầm nổi sợi dây chuyền, một giọng nói trầm ấm lịch sự hỏi han:

"Sợi dây chuyền của cô làm phỏng tay à?"

Khương Hòa Lục “….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play