Tôn chỉ của chúng ta là không bao giờ tăng ca

Mia edit.

-

“Chạy, chạy mau! Cửa mở rồi!”

Trong hành lang tối tăm, có mấy chục người đang chạy thục mạng về phía cuối. Nơi đó có một cánh cửa vừa mở ra, là nguồn sáng duy nhất trong bóng tối.

Nhưng cùng lúc ấy, đủ loại quỷ quái hình dạng đáng sợ cũng từ từ hiện lên trong bóng tối, tạo thành thử thách cuối cùng trước khi qua cửa.

Vặn vẹo, kìm nén, kinh khủng, tựa như địa ngục vô biên.

“Đừng lo cho anh, Hiểu Hàm, đi mau!”

Một chàng trai ngã xuống đất, hất tay bạn gái đang đến đỡ anh ta ra:

“Hãy sống cả phần của anh nữa…”

“Không!”

Trong đám đông hỗn loạn, cô gái giãy giụa hai giây, sau đó liều mạng lao về phía chàng trai, ôm lấy anh ta.

“Dù sống hay chết, chúng ta cũng sẽ không bao giờ tách rời nhau nữa, vậy thì cùng xuống địa ngục đi.”

Giây tiếp theo, cánh cửa đóng lại trong tiếng gào thét của quỷ quái, thế giới rơi vào bóng đêm vô tận.

Tất cả những người không thể qua cửa đều tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đây là địa ngục ư?

“Ting ting ting.”

Một loạt tiếng công tắc lanh lảnh đột nhiên vang lên, ánh sáng chói mắt quét qua mọi người.

“Tan làm tan làm, ai chưa chấm công mau chạy tới chấm công, muộn là bị trừ điểm thành tích đấy nhé!”

Giữa những tiếng thúc giục ầm ĩ, cho dù là cặp đôi đang ôm nhau khóc hay người chơi đang vùng vẫy khóc lóc đều ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy trong hành lang sáng trưng, đám NPC ma quỷ biến dạng đáng sợ đều nhao nhao biến về hình người, đồng thời vội vã cởi bỏ bộ quần áo đẫm máu. Chúng lờ đi nhóm người chơi đang ngơ ngác, lướt qua họ rồi tụ tập trước một quả cầu ánh sáng màu xanh lục nơi lối ra, tranh nhau quẹt thẻ.

“Để tôi chấm công trước đi, tôi còn có hẹn với anh đẹp trai ở phó bản bên cạnh nữa!”

“Nhường tí xem nào, đừng đẩy tôi, kẻo rơi cái đầu tôi vừa nhặt lên bây giờ!”

“Ờm, hôm nay tôi đến sớm 10 phút, có được coi là tăng ca không?”

Boss hung ác nhất trong phó bản, khiến người ta vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, lúc này lại biến thành một anh đẹp trai lạnh lùng, sau khi xếp hàng ngay ngắn thì nhăn nhó nói với máy chấm công: “Tháng này tình hình kinh tế hơi eo hẹp…”

Quản lý hình dáng quỷ quái vô tình đẩy anh ta ra: “Không được, người tiếp theo.”

Hai ba phút sau, quản lý cầm máy chấm công đi, ma quỷ có mặt cũng nhanh chóng tản đi. Nhóm người chơi đang ngơ ngác nhìn nhau thì thấy quản lý dẫn theo hai NPC bay tới.

“Hiện giờ trên đảo cũng đã bắt đầu nâng cấp thông minh, chủ trương tự động hóa thay thế nhân lực. Đáng lí tôi không nên tự ý vào phó bản dọn hàng, nhưng lần này chuyển đổi quá nhiều người, đây lại là lần đầu hai người dẫn theo người mới, nhân tiện phổ cập kiến thức cho hai người luôn.”

Chỉ thấy trong tay quản lý xuất hiện một chồng sổ tay nhân viên, nói với hai NPC: “Phó bản cấp C, tỉ lệ qua màn 40%, 30 người thất bại, 20 người thành công. Gần đây trên đảo thiếu nhân viên, hai người dẫn bọn họ làm quen với quy trình làm việc, sau đó có thể đi làm luôn.”

Hai NPC này là một nam một nữ, đều hơn 20 tuổi, cũng có chút ấn tượng trong lòng người chơi. Chúng là ma quỷ bia đỡ đạn ở phần đầu phó bản, sau khi hù được vài người chơi mới thì bị người chơi có kinh nghiệm cho ăn đao.

Mọi người không ngờ phó bản vừa kết thúc, ma quỷ khi nãy đã “tan thành mây khói” lại lành lặn sống lại, trông còn có vẻ rất khách sáo và lịch sự.

Quản lý giới thiệu: “Đây là Hạ Khưu, đây là Thanh Luyện, tiếp theo sẽ do bọn họ phụ trách.”

NPC nữ tên Thanh Luyện gật đầu, nhanh tay nhanh mắt ngăn quản lý đang chuẩn bị tan ca lại:

“Nói trước đã, lương làm thêm gấp ba với phí hướng dẫn người mới tách riêng nhé, thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm cũng kí rồi, không được chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi cuối tuần.”

Hạ Khưu cũng phụ họa: “Hôm nay chuyến này nhiều người mới quá, có trả thêm tiền ăn và tiền đi lại không?”

Quản lý: “…”

Sau khi anh ta đồng ý không mấy tình nguyện, hai NPC mới nở nụ cười với nhóm người chơi. Thanh Luyện nhiệt tình nói:

“Đừng làm như người xa lạ thế chứ, sau này mọi người đều là đồng nghiệp rồi. Có lẽ sẽ còn gặp nhau trong nhiều phó bản khác nữa. Tự giới thiệu chút, tôi là Thanh Luyện, tuổi công tác khoảng 380 phó bản, từng làm việc trong tất cả phó bản từ cấp E đến cấp S, có gì không biết có thể hỏi tôi.”

Mọi người yên lặng một lát, một người đàn ông trung niên trốn trong góc rụt rè hỏi: “Chúng tôi bây giờ, đã chết thật rồi sao?”

Thanh Luyện thẳng thắn đáp: “Ha ha, tất nhiên rồi! Chết không thể nào chết hơn được nữa.”

Mọi người: “…”

Tuy đã chuẩn bị tinh thần cho việc qua màn thất bại, nhưng những thứ trước mắt này sao lại khác xa những gì họ tưởng tượng thế?

Hạ Khưu dịu giọng an ủi: “Có phải không giống tưởng tượng lắm không? Chuyện này là rất bình thường. Nếu mọi người là người chơi có kinh nghiệm phong phú thì sẽ biết một số quy tắc nội bộ, ví dụ như một vài người chơi may mắn sau khi qua màn thất bại sẽ chuyển thành NPC, tất nhiên cũng có thể hiểu là nhân viên trong phó bản.”

“Như mọi người đã thấy, công việc thường ngày của chúng ta là truy sát người chơi dựa theo quy tắc trong phó bản.”

Đôi tình nhân nhìn nhau, cô gái nuốt nước bọt hỏi: “Ý của các anh là, tất cả ma quỷ trên Đảo Hạnh Phúc đều do người chơi hóa thành?”

Bọn họ biết phó bản nguy hiểm trùng trùng mình đang ở thực chất chỉ là phần nổi của tảng băng chìm của một thế giới bí ẩn mang tên “Đảo Hạnh Phúc”.

Người chơi vào đây với nhiều mục đích khác nhau, trong đó có vài người đang theo đuổi bí mật của Đảo Hạnh Phúc, nào ngờ chỉ chết một cách bình thường mà lại trở thành nhân viên nội bộ của Đảo Hạnh Phúc rồi?

Thanh Luyện: “Không phải, đồng nghiệp ở Đảo Hạnh Phúc cũng giống như người chơi, nguồn gốc đa dạng.”

“Đợi mọi người quen rồi thì sẽ biết, đây chỉ là một công việc bình thường mà thôi.” Thanh Luyện rất rõ đám người chơi đó đang nghĩ gì, cảnh tượng này ngày nào cũng diễn ra trên Đảo Hạnh Phúc. Nhưng cô cũng không vội giải thích, thời gian sẽ để họ hiểu ra mọi chuyện.

Cô vỗ tay: “Xin hệ thống mô phỏng phó bản.”

Hành lang sáng ngời đột nhiên thay đổi, quay trở lại khung cảnh mờ ảo đáng sợ mà người chơi quen thuộc.

“Chắc rằng mọi người đã cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mình, từ giờ trở đi, thông tin công việc của từng phó bản sẽ tự động xuất hiện trong đầu mọi người. Nào, đi theo tôi, diễn luyện mô phỏng cho mọi người trước.”

Mọi người bối rối theo sau Thanh Luyện, xuyên qua cảnh tượng trong phó bản đi tới nơi bắt đầu.

Có người thông minh đã bắt đầu kiểm tra nội dung công việc của mình, sau đó căn cứ theo thông tin. Cơ thể của cô ấy tự động thay đổi. Chỉ trong vài giây, một cô gái trẻ đột nhiên biến thành bà cụ lưng gù u ám.

“Công việc của tôi là dẫn đường cho người chơi mới vào phó bản, cung cấp cho họ thông tin nửa đúng nửa sai. Trong đó, càng nhiều người chơi bị thông tin sai dẫn đường, điểm thành tích của tôi càng cao…”

Thanh Luyện hài lòng gật đầu: “Không tệ, thích ứng khá nhanh.”

Theo quy trình, với tư cách là người hướng dẫn, các cô phải dẫn dắt nhóm đồng nghiệp mới này mô phỏng trình tự phó bản, để họ nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh công việc. Bên Hạ Khưu đã chuẩn bị xong, Thanh Luyện cũng xin phó bản thân phận sánh đôi, còn đặc biệt chọn vị trí boss.

Bình thường có rất ít NPC chủ động chọn làm boss, vì cương vị này có khối lượng công việc nặng nề nhất, hở ra là phải tăng ca, thế nhưng trong phó bản mô phỏng lại khá vui.

[Thân phận đã được chọn, đang tải, thân phận của bạn là… Thân phận của bạn là… Thân phận của bạn là…]

Trong bước tải cuối cùng, hệ thống lại lỗi.

Thanh Luyện không mấy để ý, từ sau khi cô xa nhà đến làng đại học bên cạnh hoàn thiện thông tin đăng kí hộ khẩu, thỉnh thoảng hệ thống bên Đảo Hạnh Phúc lại xuất hiện một số bug nhỏ vô hại, chắc là vì phiên bản cập nhật chưa theo kịp.

Nhân lúc này, Thanh Luyện đang định giải thích gì đó cho người chơi thì bỗng nhiên, trong đám người có một bóng người lao ra, điên cuồng chạy ra ngoài!

Đó là một người đàn ông trung niên cao to, lúc này hai mắt đỏ sậm, miệng không ngừng nói:

“Tôi không tin, lừa ai vậy, chắc chắn chỉ là phó bản mà thôi, tôi phải đi về… Tôi phải đi về!”

Thấy người đàn ông sắp chạm vào ranh giới phó bản, Thanh Luyện cau mày: “Hạ Khưu.”

Hạ Khưu đứng gần người đàn ông cường tráng nhất, nhưng anh ta vẫn khoanh tay đứng nhìn. Mãi đến khi Thanh Luyện gọi, anh ta mới nhún vai ra tay cản lại.

“Đồng nghiệp, người xưa có câu nhập thổ vi an, nghĩ thoáng lên.” Thanh Luyện chân thành khuyên nhủ ông ta.

Rõ ràng người đàn ông đã không thể nghe lọt nữa rồi, sau khi tránh được sự cản trở của Hạ Khưu, ông ta đâm thẳng vào làn sương trắng trên biên giới.

Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Sương mù màu trắng trông có vẻ vô hại lập tức ăn mòn da và xương của người đàn ông, biến mọi thứ nó chạm vào thành thứ nước đen đặc. Chưa đầy hai giây, người đàn ông đã hoàn toàn tan rã, chỉ còn thứ nước đen như có sinh mệnh nhúc nhích trên mặt đất.

Hạ Khưu khoanh tay cười khanh khách, nói: “Haiz, tuy nơi này của chúng tôi không phải địa ngục, nhưng ai biết được liệu có kinh khủng hơn địa ngục không? Bây giờ tìm công ăn việc làm không dễ đâu, nên biết quý trọng, đừng tự hủy hoại tương lai nhé.”

Tận mắt chứng kiến tình trạng bi thảm của bạn mình, những người chơi còn nghi ngờ hay nóng lòng muốn thử khác đều yên tĩnh lại.

Có thể “tồn tại” dưới một hình thức khác đã vượt xa mong đợi của họ. Quả thật không nên khiêu chiến quy tắc nữa, cuối cùng lại biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ.

[Anh cố ý.]

Thanh Luyện thở dài, thiếu đi một người chơi mới vào nghề sẽ bị trừ một điểm thành tích, cứ như thế thì bao giờ cô mới kiếm đủ tiền mua nhà ở Đảo Hạnh Phúc đây?

Hạ Khưu không đồng ý: [Chỉ có loại bỏ hết những người không hợp tác, mới có thể nâng cao hiệu suất công việc.]

Anh ta vỗ tay về phía chất lỏng màu đen đang giãy giụa trên mặt đất, “Xuống đi, vận khí tốt thì qua 20 năm là có thể bò lên từ dưới nền đất rồi.”

Vũng nước đen từ từ thấm vào lòng đất, tình hình ổn định trở lại, chỉ là không còn ai dám không hợp tác nữa. Nhóm NPC mới nhậm chức lần lượt tiến vào trạng thái, Thanh Luyện cũng nhận được thông báo thân phận đã được nạp thành công:

[Ting! Thân phận của bạn là: Người chơi!]

Thanh Luyện: ?

Sao bây giờ bug hệ thống càng ngày càng nghiêm trọng vậy?

Cô lập tức lưu lại bằng chứng, dành năm phút nghiêm túc viết khiếu nại phản hồi lên trên. Lúc Hạ Khưu hỏi cô đang làm gì, Thanh Luyện nghiêm túc nói: “Dạo trước đi du học, học được không ít điều hay. Là người làm công, chúng ta nhất định phải bảo vệ quyền lợi mọi mặt của mình, cá thể kéo quần thể…”

Hạ Khưu: “Đại thần, tôi không hiểu.”

“… Đừng bỏ lỡ bất kì cơ hội nào tóm được nhược điểm của công ty.”

Kết thúc nhạc đệm, hai nhân viên kì cựu dẫn một đám nhân viên mới đang run lẩy bẩy làm quen với quy trình, Thanh Luyện cũng nhận thẻ căn cước của người chơi, tay bắt tay dạy họ làm việc.

“Biết nơi nào trên hành lang đáng sợ nhất không? Đúng rồi, góc! Nếu không có góc thì sao? Không sai, giết từ phía sau!”

“Nhớ này, chúng ta là NPC, không bao giờ chơi quang minh chính đại, vì chính diện chưa chắc đã đánh thắng được, hiểu chưa?”

“Tốt lắm, nhưng có một điều, tuyệt đối không được cho rằng phần quan trọng nhất của phó bản là chúng ta đánh cờ cùng người chơi, sai bét! Mấy người có biết điều quan trọng nhất là gì không?”

Giữa không trung, Thanh Luyện đang diễn cảnh bị boss tấn công, cô nhìn những đồng nghiệp xung quanh, chỉ vào mình rồi lại chỉ boss phó bản, nói lớn: “Quan trọng nhất, là thời gian tử vong của chúng ta.”

Vừa dứt lời, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một cây chủy thủ, cắm sâu vào trái tim của boss.

Hạ Khưu sắm vai boss hét lên rồi ngã gục, ôm ngực nói lời thoại cuối cùng: “Đừng tưởng như vậy là bọn mày có thể thắng, muốn qua màn ngoài việc tiêu diệt tao, còn cần thu thập bảy đạo cụ nhiệm vụ, ha ha, bọn mày chết chắc rồi…”

Nói xong, Hạ Khưu tắt thở.

“Hoàn hảo.” Thanh Luyện giơ tay lên: “Không hơn không kém một giây, không những hoàn thành nhiệm vụ mà còn tuân theo nguyên tắc không bao giờ tăng ca, đây là tính chuyên nghiệp.”

“Chết sớm thì không đủ điểm thành tích, chết muộn thì tăng ca miễn phí, đây là kinh nghiệm máu và nước mắt được vô số tiền bối đúc kết, mong mọi người có thể ghi nhớ. Khẩu hiệu của chúng ta là: Không bao giờ tăng ca!”

Mọi người vỗ tay.

Một người trong đó mở sổ tay nhân viên ra, cẩn thận hỏi: “À thì, trên đây viết khẩu hiệu của chúng ta là Đảo Hạnh Phúc kinh doanh thịnh vượng mà.”

Hạ Khưu: “Trừ sếp ra thì không ai nói vậy.”

Thanh Luyện: “Sổ tay nhân viên chó cũng không đọc.”

Mọi người im lặng đóng sổ tay lại.

Thanh Luyện hài lòng gật đầu, chuẩn bị bước vào quy trình tiếp theo thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một tin nhắn tạm thời, lập tức dừng lại.

Hạ Khưu nhận ra: “Sao vậy?”

Thanh Luyện quay người rời đi không chút do dự: “Có nhiệm vụ khẩn cấp, một phó bản cấp B tạm thời thiếu một NPC, người anh em gánh vác tiếp nhé, tôi đi trước đây.”

“Cấp B? Tiền lương gấp mười lần!” Mắt Hạ Khưu đỏ lên: “Phát đạt sao lại quên anh em chứ?”

Thanh Luyện: “Ha ha, nhiệm vụ khẩn cấp cấp C béo bở lần trước anh cũng có nhớ đến tôi đâu, bye nhé!”

Một đám người mới ngơ ngác nhìn hai NPC “tiền bối” rất có uy nghiêm ân đoạn nghĩa tuyệt ngay tại chỗ vì một công việc, trước khi chiến tranh leo thang, Thanh Luyện chạy trốn thành công, biến mất không một dấu vết trước mắt bao người.

Cùng lúc đó, ở một không gian xa xôi khác.

Trên con đường vắng tanh, một chiếc ô tô đang lao vun vút.

Nhưng nếu nhìn kĩ qua cửa sổ xe sẽ phát hiện ghế lái không một bóng người, mà những người ngồi ở vị trí khác đều đang nhắm mắt lại, ngủ say sưa!

Bên cạnh vô lăng, một chiếc điện thoại đang tự dẫn đường, bên trong phát ra giọng nói khàn khàn: “Đang tải bản đồ hướng dẫn, còn thiếu hành khách cuối cùng…”

Giây tiếp theo, chiếc xe bỗng nhiên lún xuống, như thể cốp sau có thêm thứ gì đó vậy.

Màn hình điện thoại sáng lên, hướng dẫn cũng biến thành giọng nữ dịu dàng:

“Ting, tất cả hành khách đã đến nơi, bắt đầu dẫn đường.”

Lúc này một cơn gió nhẹ thổi qua, tất cả mọi người trên xe đều tỉnh dậy.

Bao gồm cả Thanh Luyện đang nằm trong cốp xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play