Cô ta vẫn chưa từ bỏ nhưng Hứa Đình Tri không cho cô ta cơ hội, mặc dù ở cùng một nhà, chỉ cách nhau hai bức tường mỏng nhưng anh như dựng lên một bức tường cao giữa hai người, cô ta không thể bước vào thế giới của anh.
“Chú ý thế nào? Tôi quang minh chính đại.”
“Tôi thấy cậu vẫn nên quay về ăn cơm cùng chúng tôi đi, dạo này tay nghề của mọi người đều khá hơn nhiều rồi, cậu cũng đừng chê, làm thanh niên trí thức thì phải chịu khổ một chút, sau này cậu sẽ quen thôi.”
Trần Vĩ bất đắc dĩ nói.
Có biết bao nhiêu người xuống nông thôn làm thanh niên trí thức đều là đến để chịu khổ, ngay cả một người chịu khổ chịu khó như hắn cũng phải mất rất lâu mới dần thích nghi được với cuộc sống nơi đây.
Chỉ có Hứa Đình Tri, anh nhàn nhã tự tại, đứng ngoài tất cả mọi người, vừa không bị công việc đồng áng làm khổ, vừa không phải cúi đầu vì hai đấu gạo, ngay cả đội trưởng cũng hết mực yêu quý anh, không biết tại sao khoảng cách giữa người với người lại lớn đến vậy.
Phải thừa nhận rằng, thực ra hắn cũng ghen tị nhưng hắn hiểu rằng, nếu làm căng thẳng mọi chuyện, không bằng đối xử tốt với anh, có thể moi được chút gì đó từ kẽ tay anh rơi ra cũng tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT