Trong tình trạng không có kịch bản thì việc phải đóng ra sao thật ra không phải là chuyện dễ dàng gì cho cam. Kịch bản thường là tài liệu tốt nhất để diễn viên có thể phán đoán ra và phỏng theo tính cách và hành vi của nhân vật,cho nên khi tình tiết hoàn toàn thoát ly khỏi kịch bản, diễn viên phải nghiền ngẫm logic hành vi của nhân vật, hơn nữa việc mất đi ưu thế biết trước tình tiết cũng khiến diễn viên cũng thường rơi vào thế bị động.
Lý Duy Tư hiểu rõ hơn ai hết về việc này.Trong quá khứ,hắn là người mà xưa này làm việc gì cũng cẩn thận và chặt chẽ. Hầu Thiên Bạch cũng có độ tuổi xấp xỉ hắn khi bước chân vào « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13, nhưng y là người quá xốc nổi, chỉ biết nghe ý kiến của Phương Lãnh.Sau này vì 1 lòng muốn bắt chước Phương Lãnh nên y đã phải bỏ mạng 1 cách đáng tiếc trong 1 bộ phim kinh dị tương đối dễ, thậm chí ngay cả vật bị nguyền rủa của bản thân cũng làm lợi cho Diệp Tưởng,và trở thành « vốn » thiết yếu để Diệp Tưởng chuyển hoá thành quỷ sai. Còn Lý Duy Tư thì khác : cho dù hắn và Hầu Thiên Bạch cùng tuổi khiến khó tránh được việc hắn cũng có chút bồng bột nông nổi của người trẻ tuổi, nhưng những gì mà cha hắn gặp phải trong hiện thực đã khiến hắn ngộ ra được 1 điều – cho dù sống ở chỗ nào,người ta cũng cần phải học cách ẩn nhẫn, cẩn thận,và nắm chắc đại cục.
Thế nhưng, Lý Duy Tư chung quy vẫn khác biệt vô cùng lớn với Bạch Vũ Sóc – người từ nhỏ đã sống và sinh hoạt trong giới hào môn vọng tộc, từ nhỏ đã hiểu được cách đoán ý qua nét mặt và lời nói, hơn nữa còn thường xuyên tiếp xúc với xã hội thượng lưu và nhẵn mặt với nhân tính ấm lạnh.Phần lớn suy nghĩ của hắn vẫn còn mang tính khôn vặt là chính. Giai đoạn tuổi mười bảy là giai đoạn dễ dàng xuất hiện sự lệch lạc trong quá trình xây dựng thế giới quan và giá trị quan và cũng là 1 giai đoạn quan trọng đánh dấu bước chuyển mình từ ghế trường Đại học ra xa hội. Sự bi thảm mà cha hắn đã phải trải qua ở 1 trình độ rất lớn đã bóp méo nội tâm của Lý Duy Tư, khiến hắn trở nên quá khích và cực đoan. Nếu đặt ở thời đại này thì có 1 từ thực sự rất hợp với hắn đó là “trung nhị bệnh*”.
(Trung nhị bệnh là 1 thuật ngữ mượn của tiếng Nhật dùng để mô tả những thanh thiếu niên có hành vi,tư tưởng,giá trị quan và lời nói coi mình như cái rốn của vũ trụ. Nguyên nhân là do trong quá trình phát triển thể chất, người « bệnh » còn chưa dũ bỏ được những suy nghĩ ấu trĩ,khiến trạng thái tinh thần trong thời kỳ này phát sinh 1 thứ gọi là « sốt » tâm lý – 1 loại « bệnh chứng ». Phương thức tư duy và trạng thái tinh thần của người bệnh chỉ dừng lại ở ngưỡng trước hoặc sau thời kỳ THCS (trung nhị như bên Tàu) 1 chút ( giai đoạn này còn gọi là giai đoạn bình quân trước khi bước vào giai đoạn nổi loạn của thanh thiếu niên), cho nên loại bệnh thái tâm lý này được gọi là « trung nhị bệnh »)
Lý Duy Tư còn là người còn thơ ngây chẳng khác học sinh THCS. Bởi vậy hắn tự cho là những gì mà hắn làm là thông minh,nhưng thật ra đó lại là những hành vi cực kỳ ngu xuẩn. Hắn căn bản không biết bản thân đã trở thành 1 con cờ của trận doanh Đọa Tinh và ngay từ đầu hắn đã bị chúng lợi dụng. Càng đáng buồn hơn là hắn hoàn toàn không phát hiện việc nhất cử nhất động của mình đã sớm bị Vũ Sóc giám thị và khống chế. Sau khi hắn lần lượt thu được vật bị nguyền rủa, trong lòng hắn khó tránh khỏi sự đắc ý. Đến [ Trở về ], hắn lại cùng với 1 mĩ nữ lạnh lùng nhưng không kém phần nóng bỏng Thành Tuyết Tùng trải qua 1 đoạn tình duyên sớm nở tối tàn khiến cả sinh lý và tâm lý của hắn đều được thoả mãn rất nhiều.Thực tế thì người trẻ tuổi xưa nay đều là như thế ! Cho dù Lý Duy Tư có chút tâm cơ hơn so với đám bạn đồng trang lứa thì hắn vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm cần thiết.Mãi cho đến khi Diệp Tưởng quật khởi 1 cách mạnh mẽ,hắn mới bắt đầu cảm thấy nguy cơ ập tới. Nhưng hắn ngay lập tức quay sang đầu quân cho Diệp Tưởng,và hắn vẫn ôm 1 suy nghĩ ngây thơ cho rằng chỉ cần hắn biểu hiện thật tốt thì hắn có thể được Diệp Tưởng ưu ái và đưa vào dây của mình.Hắn lại không biết rằng Diệp Tưởng cũng coi hắn như 1 con cờ để lợi dụng.Dù trong thời đại nào thì không có 1 kẻ bề trên nào thích đám người bên dưới là đám gió chiều nào xoay chiều nấy,huống chi đó còn là kẻ có thể phản bội bất cứ lúc nào.
Nếu lại là Lý Duy Tư trước kia thì hắn tuyệt đối sẽ không sinh cái loại suy nghĩ xấu xa và hạ lưu như vậy trong tình huống này,nhưng vì hắn cho rằng bản thân mình đang thuộc « dây » của “Dạ Vương ”nên hắn nghĩ rằng chỉ cần ôm chặt đùi của Diệp Tưởng, đợi sau khi thực lực của hắn tăng tiến thì dù Thành Tuyết Tùng có phản kháng ra sao thì chưa chắc nàng đã có thể từ chối hắn.Việc tách khỏi Diệp Tưởng tuy là 1 nguy cơ,nhưng Lý Duy Tư cho rằng,đây cũng chưa chắc đã không phải là 1 cơ hội tốt để hắn tạo lập công trạng – 1 thước đo cho sau này. Tuy rằng hắn không có khả năng tự tay giết chết 2 tên chó săn của trận doanh Đoạ Tinh, nhưng vào thời khắc hiểm nghèo, hắn chưa hẳn đã không thể động tay động chân 1 chút để khiến 2 người đó chết trong uất hận. Chỉ cần có thể trừ bỏ hai người này thì đó đã được xem như 1 chiến công.Khi đó, phỏng chừng Diệp Tưởng sẽ không còn ngờ vực hắn nữa. Tuy rằng đã sớm đầu quân cho chủ mới, nhưng sau biến cố đã trải qua thì Lý Duy Tư đã sớm ném vào sọt rác cái tư tưởng cổ hủ và lạc hậu --“trung thần không thờ 2 chủ”.Chỉ cần có thể sinh tồn, hắn sẽ không ngại làm những hành động vô sỉ nhất!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT