Trong đại lao tối tăm vắng lặng có một dáng người mảnh khảnh bước vào.
Mộ Dung Huyền Liệt ngẩng đầu, dường như không chút bất ngờ khi thấy có người đến. Nàng vẫn đẹp như ngày đầu tiên hắn gặp nàng, chỉ tiếc là cảnh còn người mất, hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu, không còn đường lui nữa.
Ân Lạc Mai cũng cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. Nàng thân là đại tướng quân một nước, không thể vì ái tình mà sa đọa, nhưng nàng cũng chỉ là Ân Lạc Mai, một nữ tử bình thường như bao nữ tử khác, nàng cũng biết yêu, biết đau lòng, đáng tiếc tình cảm ấy đến muộn quá.
Nàng ngồi xuống cạnh hắn, tay run rẩy rót hai ly rượu, một ly cho hắn, một ly cho nàng.
Trong suốt quá trình, Mộ Dung Huyền Liệt chỉ lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng lại cảm thấy có chút vui mừng, có thể chết trong tay nàng cũng đủ làm hắn mãn nguyện rồi. Hắn cầm ly rượu độc cười khổ cảm thán: “Đời này Mộ Dung Huyền Liệt chẳng mấy khi được vui vẻ. Mọi ký ức đẹp đẽ đều liên quan đến muội.”
Ân Lạc Mai cũng tự cầm một ly rượu, giọng nói dần khàn đi: “Ân tướng quân nâng rượu độc, còn Lạc Mai nâng rượu giao bôi.”
Trong mắt Huyền Liệt thoáng hiện lên một tia xúc động, hai người cùng nâng ly rượu lên uống rượu giao bôi. Ngay khi rượu vừa tràn vào cổ họng, Mộ Dung Huyền Liệt cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn, nóng ran, hắn biết mình sắp chết rồi.
Hắn vội vã ôm lấy nàng lần cuối, trong miệng thầm thì gọi tên nàng: “Lạc Mai, ta yêu nàng. Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ thành hôn sớm hơn, có muội trông nom, ta sẽ không đi sai đường.”
Ân tướng quân lạnh lùng vô tình khóc rồi, hắn là tội nhân mưu đồ giết vua soán vị, nhưng cũng là nam nhân nàng yêu.
Lúc hấp hối, hắn đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng. Nàng không nên động lòng với hắn, cũng không nên vì hắn mà thương tâm. Mọi chuyện đi đến ngày hôm nay đều do hắn tự làm tự chịu. Mộ Dung Huyền Liệt buông tay, trên môi nở nụ cười mãn nguyện, đối với hắn, có lẽ đây lại là sự giải thoát.
Cả đời này của hắn chỉ toàn sống trong giả dối, tự ti, tham lam độc đoán, nàng là ánh sáng duy trì nhất sưởi ấm cuộc đời hắn. Thực ra hắn không muốn làm hoàng đế, hắn chỉ muốn bản thân có thể xứng với nàng, được nàng quan tâm, như vậy là quá đủ rồi.
“Thái tử điện hạ, ngài sao vậy?”
Mộ Dung Huyền Liệt giật mình sực tỉnh, hắn không thể tin nhìn vào người đang đứng trước mặt, là Trương Liệt, chẳng phải hắn ta đã bị xử tử rồi sao?
Hắn lại nhìn xung quanh, không có đại lao tối tăm u ám, cũng không có xiềng xích trói buộc. Sau khi bình tĩnh, hắn hỏi: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
Trương Liệt hơi bất ngờ với câu hỏi của hắn, trong đầu thầm nghĩ phải chăng do hôm qua thái tử được nắm tay người thương nên đầu óc lú lẫn không? Tuy ngạc nhiên là vậy, nhưng Trương Liệt vẫn cung kính đáp: “Nô tài vừa gọi người là… thái tử điện hạ ạ.”
Nghe xong, Mộ Dung Huyền Liệt lập tức đứng bật dậy, hắn thật sự được trọng sinh rồi?
Hắn bần thần nói với Trương Liệt: “Ngươi lui ra ngoài trước đi.”
Sau khi Trương Liệt lui ra, hắn lập tức quỳ sụp xuống vái lạy ông trời, trong lòng khấp khởi mừng thầm bản thân đã may mắn có cơ hội làm lại. Hắn chưa tạo phản, chưa đi quá xa, hắn vẫn có cơ hội làm lại.
Đời này, hắn sẽ mạnh dạn theo đuổi Lạc Mai, cũng không tham gia vào trò chơi quyền lực nữa.