"A..."
Suy nghĩ của Trì Tuệ đột ngột bị cắt ngang, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách phủ lên một lớp sương mờ.
Ngón tay Quý Nguyên Sơ khẽ động nhẹ ở hai bên.
Sao tự dưng lại giống như muốn khóc thế này.
Hôm nay anh mới nhận ra, con gái lớn của kế toán Trì trông như một con mèo con, cứ hễ chút là muốn khóc.
Gan chắc cũng chỉ nhỏ bằng mèo thôi.
Trước kia cũng không phải là chưa từng chạm mặt.
Nhưng mỗi lần gặp, Trì Tuệ đều cúi thấp người, lưng gù xuống, mắt chẳng dám nhìn ai, rụt rè khúm núm.
Hôm nay dù trông vẫn nhút nhát... nhưng cảm giác không giống trước kia.
Nếu như sự rụt rè trước kia khiến người ta cảm thấy tội nghiệp một đứa trẻ không được bố mẹ yêu thương,
Thì sự nhút nhát hôm nay lại khiến anh nhìn mà lòng khó chịu kỳ lạ.
Chỉ cần nói nặng một chút là cô đã rưng rưng muốn khóc rồi.
Hai người họ kết hôn rồi, chẳng lẽ nói chuyện cũng không thể to tiếng nữa à?
Nếu Trì Tuệ biết suy nghĩ trong lòng Quý Nguyên Sơ, cô chỉ có thể bất lực nhún vai.
Vẻ ngoài là do bố mẹ cho, mắt cũng vậy.
Kiếp trước cô vốn có đôi mắt cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần một chút là rơi nước mắt.
Khi nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mỗi lần y tá tiêm thuốc cho cô đều rất cẩn thận.
Sợ một chút đau thôi cũng khiến cô nước mắt ngắn dài.
"Tôi vừa nói, em thấy thế nào?"
Anh cố gắng nở một nụ cười, muốn tỏ ra thân thiện hơn.
Vì quá lâu rồi không cười, trông anh vô cùng gượng gạo, thậm chí có chút kỳ quái.
Trì Tuệ hơi ngại ngùng cười nhẹ, đôi mắt cong lên: "Vừa rồi tôi không nghe rõ, anh có thể nói lại được không?"
"Ừ."
Bắt gặp ánh mắt hiền lành của cô như một chú mèo con, Quý Nguyên Sơ khựng lại một chút, đột nhiên dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Giọng nói của anh vang lên nhanh chóng nhưng lại không cho phép phản bác: "Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn."
???
Nói thật, hiện giờ trước mặt Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ chỉ có hai con đường.
Một là kết hôn.
Hai là vào tù.
Kết hôn chắc chắn là lựa chọn sáng suốt nhất rồi.
Chỉ là... cô không rõ Quý Nguyên Sơ là người thế nào.
Chu Khải trông bề ngoài đạo mạo, lịch thiệp với mọi người.
Nhưng phía sau lại là một người đàn ông luôn tự ti vì không có khả năng đàn ông, thường xuyên đánh vợ để trút giận.
Lúc đọc đến đoạn sau của tiểu thuyết, Trì Tuệ cảm giác như tam quan của mình sụp đổ hoàn toàn.
Trì Bảo Châu thật đúng là một nhân vật thần kỳ.
Chồng không được thì ra ngoài tìm ngay một "chú cún con" khỏe mạnh.
Cô ta còn bị chồng bắt quả tang khi đang lén lút vui vẻ với tình nhân trong nhà.
Không những không hối lỗi, Trì Bảo Châu còn ngang nhiên đáp trả: "Nếu không phải anh bất lực thì tôi có cần phải ra ngoài tìm đàn ông không?!"
Nhưng như thế vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Càng khủng khiếp hơn là cô ta kéo cả Chu Khải vào cuộc.
Chu Khải không hiểu lúc đó nghĩ gì mà cũng chẳng từ chối.
Sau đó thì...
Khụ khụ.
Nghĩ đến cảnh không thể diễn tả đó, Trì Tuệ lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Và cả cánh tay của anh nữa...
Hiện giờ áo khoác ngoài đã được mặc lại, ống tay áo xắn lên vài nấc, để lộ cánh tay rắn chắc.
Đường gân nổi bật, nhưng lại không hề khó coi.
Trì Tuệ l.i.ế.m liếm môi, hơi sợ hãi.
Cánh tay này... gần như to bằng bắp chân cô.
Nếu bị đ.ấ.m một cái, cô có thể sẽ c.h.ế.t tại chỗ.
Trì Tuệ không khỏi rùng mình, rụt rè hỏi: "Anh có đánh vợ không?"
???
Quý Nguyên Sơ cau mày: "Tôi không đánh phụ nữ, đàn ông đánh phụ nữ không đáng mặt đàn ông."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT