Trì Bảo Châu nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh, không hề hoảng hốt của Quý Nguyên Sơ, không hiểu sao lại cảm thấy có điều không ổn. Cô ta há miệng định nói gì đó trước anh.
Nhưng đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo của Quý Nguyên Sơ lướt qua, khiến Trì Bảo Châu có cảm giác như cổ họng mình bị ai đó bóp chặt.
Quý Nguyên Sơ thu lại ánh mắt, nói:
"Đồng chí dân quân, tôi và đồng chí Trì Tuệ đã đính hôn. Nếu không phải chiều nay có việc bận, chúng tôi đã đi lên huyện để đăng ký kết hôn rồi."
"Cái gì? Hai người đã đính hôn rồi sao?"
Vừa nghe Quý Nguyên Sơ nói xong, mấy bà thím đứng trong sân ngớ người mất vài giây.
Ngay cả Trì Bảo Châu cũng không khỏi choáng váng. Cô ta bắt đầu hoảng loạn, vội vàng nói: "Không phải vậy, đồng chí đừng nghe anh ta nói nhảm!"
"Nói nhảm?" Quý Nguyên Sơ cười lạnh một tiếng, "Nếu tôi không phải đang qua lại với chị cô, vậy tại sao người nhà cô lại đưa, một người đàn ông say rượu vào phòng của chị cô?"
Phải rồi!
Mấy bà thím cũng cảm thấy những lời Quý Nguyên Sơ nói rất có lý.
Nam nữ khác biệt, tại sao lại đưa một người đàn ông say xỉn vào phòng của một cô gái chưa chồng? Không phải có ý đồ thì cũng là đầu óc có vấn đề!
Tuy nhiên, vẫn có những bà thím thích thêm dầu vào lửa: "Chuyện này là sao đây, vừa nãy Bảo Châu không phải nói là nhà họ đính hôn với Chu Khải sao?"
"Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy."
Đội dân quân một lần nữa lại d.a.o động.
"Đúng vậy, nhà chúng tôi đúng là đã đính hôn với Chu Khải."
Khi mọi người vẫn còn đang không biết nên tin ai, Trì Tuệ – người từ đầu tới giờ không lên tiếng – bất ngờ nói:
"Nhưng cô dâu là em gái tôi, không phải tôi."
Nói xong, cô quay sang nhìn Trì Bảo Châu, mỉm cười nhẹ: "Có đúng không, Bảo Châu?"
Giọng nói của Trì Tuệ không giống giọng điệu sắc bén, đanh thép của Trì Bảo Châu mà rất từ tốn, chậm rãi, bình tĩnh.
Không hiểu sao, mọi người lại cảm thấy những gì Trì Tuệ nói có vẻ đáng tin hơn. Nếu không, tại sao Trì Bảo Châu lại không phản bác gì cả?
"Con bé Bảo Châu à, có đúng là con đính hôn với Chu Khải không?"
Trì Bảo Châu đảo mắt liên tục, miệng mở ra định nói lời phủ nhận, nhưng không thể nào thốt lên được. Trì Tuệ điên rồi sao?! Chị ta tự nguyện đẩy Chu Khải về phía mình à?
Trong lòng Trì Bảo Châu như có một người nhỏ bé đang la hét, muốn lên tiếng tán thành. Nhưng cô ta không thể nào nói Trì Tuệ nói thật. Như thế chẳng phải sẽ tự tát vào mặt mình sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT