Quý Nguyên Sơ nhận ra Trì Tuệ đã ra ngoài, liền lấy chiếc áo khoác trên ghế lau mặt:

“Em dậy rồi à? Trong bếp có đồ ăn đấy.”

Nói xong, anh bước lại gần, hơi thở dồn dập, lồng n.g.ự.c nhấp nhô theo nhịp thở.

Trì Tuệ nuốt nước bọt: “...Em, em đi rửa mặt đã.”

“Ừ, đi đi.”

Giọng anh rất điềm tĩnh. Chỉ đến khi Trì Tuệ rời đi, khóe miệng Quý Nguyên Sơ mới khẽ cong lên.

Bữa sáng là cháo khoai lang và bánh nướng. Mặc dù khoai vẫn là chính, nhưng ít nhất cũng có chút gạo.

Khi Trì Tuệ dọn dẹp xong xuôi, bố của Quý Nguyên Sơ, ông Quý Như Lâm, mới thong thả bước vào.

Hôm qua bận rộn quá, Trì Tuệ chưa có cơ hội trò chuyện nhiều với ông. Giờ ở gần, cô mới nhận ra tình trạng sức khỏe của ông thật sự không được như mọi người đã nói.

Ngũ quan sắc nét, khí chất nho nhã, ông trông như một quý ông phong độ, nhưng làn da tái nhợt và đôi môi không chút sắc màu khiến ông trông thiếu sức sống.

Thấy Trì Tuệ, ông nở nụ cười hiền từ: “Tuệ Tuệ dậy rồi à, tối qua ngủ có ngon không?”

“Cảm ơn bố đã quan tâm, con ngủ rất ngon ạ.”

“Ừ, vậy là tốt. Ăn đi, nhà mình không câu nệ gì đâu.”

Trì Tuệ mỉm cười đáp lại. Chờ ông gắp đồ ăn xong, cô mới cầm lấy chiếc bánh nướng.

Vừa cắn một miếng, Trì Tuệ bỗng khựng lại. Đêm qua cô có quên điều gì không nhỉ?

Quý Nguyên Sơ đi kiểm tra nước trong bếp, còn cô thì tựa đầu vào giường chờ anh. Sau khi ngâm chân, cả người cô cảm thấy buồn ngủ, định chỉ chợp mắt một chút, nhưng khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Trì Tuệ: "..."

Hơn nữa, sáng nay khi thức dậy, cô không mặc quần áo, chắc chắn là sau khi ngủ cô đã vô thức tự cởi ra. Giờ cô mới hiểu tại sao mắt Quý Nguyên Sơ lại thâm quầng như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play