Nguỵ Khoảnh ngước đầu nhìn lên, chìa khóa đen tuyền kia treo lơ lửng ngay trên đầu, trông như có thể với tay là lấy được, gần như một ảo ảnh vậy...

Khác với sáu người còn lại, đĩa tròn dưới chân anh vững chãi vô cùng, mặc cho gió lớn thổi qua cũng không hề lung lay chút nào, dường như bên dưới có trụ chống trời nâng đỡ.

Cộng thêm việc ở giữa đĩa tròn còn có một bệ đá nhô cao hơn một chút...

Anh đơn giản đánh giá mức độ nguy hiểm, rồi trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, liền trèo lên bệ đá, đưa tay lên trời thử với lấy chiếc chìa khóa trên đầu.

【......】

Nguỵ Khoảnh lấy hết sức nhảy lên, mắt thấy ngón tay sắp chạm được vào chìa khóa, thế nhưng chiếc móc lớn kia như có sinh mệnh, rụt lại một chút.

Anh không cam lòng, tiếp tục nhảy lên!

Chiếc móc lại như một cây gậy đùa mèo mà lắc qua lắc lại, mấy lần Nguỵ Khoảnh suýt ngã ra ngoài mép đĩa.

Sáu người đang quan sát, có vài người cúi đầu, không muốn thừa nhận rằng họ quen biết vị quỷ mị có sức mạnh đỉnh cao này.

"Đã nói là đừng để vật quý giá ở nơi trẻ con có thể với được. Sao lại nông nổi như thế mà để hắn đứng giữa chứ?" Cậu thiếu niên tóc dài với gương mặt trẻ trung nhất cất lời châm chọc một cách già dặn.

Đường Kha Tâm đứng bên cạnh nhìn Nguỵ Khoảnh liên tục thực hiện các động tác nguy hiểm, tim cũng đập thình thịch theo. Cậu nhìn xuống chân Nguỵ Khoảnh.

Giữa những tầng mây dưới đĩa tròn, mờ ảo thấy được có những cột trụ đen đang chống đỡ, có thể đoán được đĩa tròn dưới chân Nguỵ Khoảnh chính là điểm tựa của sáu đĩa khác.

Nhìn sâu hơn nữa, những đám mây cuồn cuộn giống như ngọn lửa trắng bị gió thổi bùng lên, càng vào sâu, màu sắc càng đậm, từ xám bạc, đến xám đậm, cuối cùng là màu đen như một hố đen.

Đối với họ mà nói, rơi xuống đó không đáng sợ, cái đáng sợ là sự vô định, vì không ai có thể đảm bảo phía dưới có thứ gì.

Không ai dám chắc rằng trong tình huống không có vũ khí, họ có thể hoàn toàn thoát ra khỏi điều chưa biết ấy.

Nguỵ Khoảnh nhảy mệt, ngồi bệt xuống bệ đá, cái móc chết tiệt kia lại hưng phấn hơn, nó chủ động hạ thấp xuống, Nguỵ Khoảnh nhanh như chớp lao lên vồ lấy, nhưng lại chụp hụt!

Lần này anh ngã xuống mép đĩa, nửa người đã nhô ra ngoài.

"Cẩn thận!" Đường Kha Tâm theo phản xạ định chạy tới, người vừa cử động, đĩa dưới chân liền rung lắc, lúc này cậu mới phản ứng lại mà dừng bước.

Động tác này khiến Lạc Hạo đối diện cậu hoảng hốt: "Ê ê, hắn chưa chết mà! Cậu gấp cái gì! Cậu mà còn động nữa chúng ta sẽ chết đấy!" Lạc Hạo vung tay quạt không trung như bơi tự do trong không khí một hồi mới giữ vững được cơ thể.

Trên đầu truyền đến tiếng cười sảng khoái, chói tai đến mức khó chịu. Nguỵ Khoảnh nghiến răng định đứng dậy, ánh mắt anh bỗng nhìn xuyên qua lớp mây mà thấy thứ gì đó vô cùng kinh hãi:

Anh thấy phía dưới có một tấm lưới đan từ vô số sợi tơ bạc, trên đó có những tầng mây đen cuộn trào.

Nguỵ Khoảnh tập trung nhìn kỹ...

Đó nào phải là mây, mà là hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò trên những sợi tơ bạc ấy!

Nguỵ Khoảnh lập tức bật dậy, hai tay ôm lấy cánh tay mình mà cọ xát liên tục để xua đi cảm giác ớn lạnh do lớp da gà vừa nổi lên.

Con người thường sợ những thứ có quy mô lớn, một trong những cách dọa người cổ xưa nhất trong cánh cửa chính là sự dày đặc của những thứ nhỏ bé.

Không ngờ lại gặp phải ở đây.

Thật là cũ rích. Anh nghĩ.

【Đề bài hẳn mọi người đều biết rồi, nhưng để đảm bảo tính hoàn chỉnh, ta sẽ nhắc lại một lần nữa. Mười năm Quỷ Môn mở, sau khi nhìn thấy đứa trẻ nhuốm máu, chủ nhân địa ngục tử vong đột ngột.】

【Quên không nói, người ra đề chính là cậu thiếu niên nhỏ tuổi đứng bên bệ đá kia - Nguỵ Khoảnh. Lão phu chỉ mượn đề mà ra thôi.】

Nguỵ Khoảnh: "..." Vốn dĩ anh còn khoác lên một chiếc áo choàng ẩn danh, giờ đây bỗng dưng bị gọi thẳng tên thế này, cái tên Nguỵ Khoảnh liền hiện ra trước mắt tất cả.

Anh bắt đầu bối rối: Sao lại còn có kiểu "mách lẻo" này?

【Vậy thì giờ ta bổ sung thêm nhiệm vụ, mời mọi người tìm ra đứa trẻ trong câu đố là ai? Người chơi có thể viết câu hỏi lên bệ đá để hỏi.】

Nguỵ Khoảnh đứng dậy, dùng ngón trỏ vạch thử lên bệ đá, nhưng bệ đá không có chút phản ứng nào.

【Tất nhiên, điều kiện để kích hoạt câu hỏi sẽ thay đổi theo thời gian, điều kiện của vòng đầu tiên là: Hãy thành thật nói ra lý do bước vào tầng thứ tư của cánh cửa này.】

Nghe thấy câu hỏi này, Nguỵ Khoảnh theo phản xạ nhìn về phía Đường Kha Tâm, ngay khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, tai anh lại đỏ lên.

Lý do họ bước vào cánh cửa này thực sự quá riêng tư.

Tần Thiên Hoa ngước nhìn trời và hét lên hỏi điều mà mấy con quỷ già kia chắc chắn sẽ không quan tâm: "Điều kiện để kích hoạt trừng phạt là gì?"

Chủ thần không đáp lại ông ta, ông ta cũng không dám hành động thêm nữa.

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều rất tinh ranh, đều là những cao thủ trong việc thao túng bàn xoay. Bỗng nhiên bị một lão làng chơi bẩn, ngoài những mánh khóe hãm hại và kết bè kết cánh, điều đầu tiên họ nghĩ tới là tìm hiểu cách thức trò chơi.

Rõ ràng Nguỵ Khoảnh là người đặt câu hỏi thuận lợi nhất, nhưng anh lại không hề động đậy, chỉ ngây người nhìn chiếc chìa khoá treo trên đầu.

Nói lý do vào cánh cửa cũng tương đương với việc tự khai danh tính, điều này ai cũng hiểu.

"Nguỵ Khoảnh! Là câu đố của anh, chẳng lẽ anh không biết đứa trẻ là ai sao!" Huyền Lạc hét về phía trung tâm.

Nguỵ Khoảnh: "......" Anh ra câu đố chỉ để ám chỉ, đứa trẻ có thể là bất kỳ đứa trẻ nào đang vật lộn trong Quỷ Môn.

Anh làm sao mà biết được đứa trẻ trong đầu chủ thần là ai?

Huyền Lạc lại hét: "Nếu anh không biết thì đừng chiếm chỗ nữa, để tôi làm!"

"Nói năng cho văn minh chút đi anh bạn! Cái mồm của anh và cái mặt của anh thật khiến người ta buồn nôn đấy, anh có biết không!" Nguỵ Khoảnh hét lại.

Lần đầu tiên nhìn thấy chân thân của Huyền Lạc, anh còn nhầm tưởng Ninh Vũ Y có chút nữ tính là một thân phận khác của Đường Kha Tâm, còn bóp nhầm cả mặt hắn!

Nhớ lại thôi là thấy khắp người khó chịu!

Cảnh hai người gọi nhau qua không trung khiến những người khác lập tức hiểu ra –– hai người này quen biết nhau, hơn nữa quan hệ không hề tầm thường.

"Chúng ta nghĩ cách đi đến trung tâm trước rồi bàn về câu đố sau." Giọng Đường Kha Tâm không to nhưng rất khí phách, khiến tai Nguỵ Khoảnh mềm nhũn ra.

Hồ Yên lớn tiếng hét: "Nếu hai đầu cầu là có liên hệ với nhau, không bằng chúng ta cùng nhau tiến vào trung tâm đi!"

"Được." Tiếng tán thành vang lên từ bốn phương tám hướng.

Chàng trai tóc dài ngồi trên xe lăn cũng đứng dậy.

Và Nguỵ Khoảnh đang đứng giữa trung tâm đương nhiên đảm nhận vai trò chỉ huy: "Chân trái số lẻ, chân phải số chẵn, đi theo nhịp nhé, chuẩn bị, một hai!"

Kế hoạch vừa đếm đến hai liền bị buộc phải dừng lại.

Bởi vì ngay khi vài người nhấc chân, bàn xoay bắt đầu quay theo chiều kim đồng hồ! Gió lớn hoà vào không khí đập vào mặt, ép cả sáu người phải co chân lại.

Còn Tần Thiên Hoa vì rút lui không kịp, hét lên một tiếng thảm thiết suýt rơi xuống, may mà ông tuy đã trung niên nhưng thân hình vẫn còn giữ được tương đối, thể lực cũng không quá kém, ôm chặt lấy thanh sắt phải tốn không ít sức mới leo lại được bàn xoay.

Mà Hồ Yên đối diện cũng đồng thời bị tác động, cô ta phải bám chặt tay chân xuống đất, mất rất nhiều sức, đến cái đuôi cáo suýt lộ ra mới ổn định được bàn xoay, cô tức giận chửi: "Cho nên tại sao cái trò chơi cấp cao này lại để lọt vào một con người để làm rối loạn!"

Tần Thiên Hoa run rẩy nằm rạp trên đất, trông không còn sức để làm thêm một vòng nữa.

Đường Kha Tâm não bộ vận hành nhanh chóng, cậu đề nghị: "Từng nhóm đi một, bốn người còn lại đứng yên tại chỗ!" Cậu hét về phía Lạc Hạo: "Bên kia, dám đi không?"

Muốn bước trên cây cầu độc mộc ở trên cao với tốc độ xoay tròn chóng mặt không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng Lạc Hạo không hề sợ hãi, trực tiếp đáp lại: "Cậu đừng có kéo tôi thụt lùi là được!"

Nguỵ Khoảnh xác nhận những người khác không có dị nghị gì, liền quay sang Đường Kha Tâm bắt đầu đếm: "Một!"

Đường Kha Tâm và Lạc Hạo đồng thời bước ra một bước đầu tiên.

Không ngờ chuyện bất ngờ đã xảy ra, bàn xoay không quay, thậm chí không hề rung lắc chút nào.

Tần Thiên Hoa vui mừng nói: "Hoá ra đi từng nhóm không có vấn đề gì!"

Ngay khi mọi người lấy lại tự tin, chàng trai ngồi trên xe lăn bỗng đứng dậy hét lên một câu: "Để tôi đi trước!"

Rồi bất chấp tất cả lao về phía trước!

Người ngoài chắc chắn sẽ tưởng hắn là một kẻ liều lĩnh.

Nhưng tất cả những người ở đây đều là cáo già, ai cũng hiểu rõ hắn đang làm gì.

Hắn muốn giành cơ hội trước!

Đường Kha Tâm và Lạc Hạo bị buộc phải dừng lại tại chỗ. Mà Huyền Lạc đối diện với hắn cũng lập tức phản ứng, phối hợp với bước chân của chàng trai sải bước về phía trung tâm bàn xoay.

May mà bàn xoay vẫn vững vàng chịu được tác động, không hề quay trở lại.

Tất cả mọi người đều ngầm đồng ý với hành động của chàng trai, bởi vì một khi người này rơi xuống, cân bằng của bàn xoay sẽ bị phá vỡ, ai cũng không thoát được.

Nhưng Nguỵ Khoảnh, người đã mất đi cơ hội đoàn tụ với Đường Kha Tâm, vẫn cứng đầu đưa chân ra định ngáng hắn một cú.

Bị chàng trai linh hoạt xoay 180 độ lộn nhào tránh né trong gang tấc!

Nguỵ Khoảnh: "Cậu linh hoạt như vậy còn ngồi xe lăn làm gì? Theo đuổi phong cách độc đáo à?"

Cùng lúc đó, Huyền Lạc, người vừa bị chơi một vố đau, trong tay bỗng xuất hiện một cây kim vàng từ ngọn lửa, đâm thẳng vào cổ chàng trai, tức giận nói: "Cậu phải biết rằng bây giờ chúng ta đều là người chơi, không có giới hạn giết người!"

Chàng trai giơ hai tay lên lùi lại, cười hì hì nói: "Hoá ra là Tiêu đại nhân, thật thất lễ thất lễ. Chủ đề của trò chơi này rõ ràng là hợp tác đồng đội, tôi chỉ muốn đóng góp chút sức lực thôi mà ~" Hắn nhắc nhở mọi người rằng đồng đội không thể giết được, giết rồi sẽ mất đi manh mối, cũng như giảm nhân lực.

Huyền Lạc nghiến răng, cây kim vàng trong tay vỡ tan thành bụi, ngọn lửa vàng bay theo gió tan biến vào không trung.

Nguỵ Khoảnh với tinh thần hợp tác mỉm cười ra dấu mời chàng trai tiếp tục đi.

Ngay lúc này, chủ thần luôn im lặng bỗng lên tiếng:

【Giới thiệu với mọi người một chút về quỷ Si Lâm Dã, nửa năm trước là đại công thần tổ chức và dàn dựng vụ án quỷ mị vi phạm quy tắc giết người trong trò chơi.】

Lâm Dã: "......" Sao lại có chuyện bóc phốt thế này!

May mà quỷ mị đã bị thủ lĩnh thợ săn tiêu diệt, mà thủ lĩnh đó lại đang ở trong số những người này.

Nếu không thì hắn còn tưởng chủ thần đang cố tình gây chia rẽ nữa.

Khi hắn đặt tay lên bệ đá, liền cảm thấy lạnh buốt sau lưng, ngẩng đầu lên, thấy Nguỵ Khoảnh đang nhìn hắn với nụ cười đầy âm u...

Ngược lại, Huyền Lạc, người ban nãy tức giận lồng lộn, giờ đây lại cười gượng gạo, hắn vỗ vai Nguỵ Khoảnh: "Chơi game thôi mà ~ đừng giận."

Tác giả có lời muốn nói: Hỏi: Lý do vào cửa.

Nguỵ Khoảnh: Tôi muốn làm top. "Theo nghĩa đen."

Đường Kha Tâm: Tôi muốn làm top. "Theo ý thức hình thể."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play