Nửa năm trước.

[Ba cửa Si Võng Lượng đều đang truyền sẽ vây quét Quỷ Mị, tin tức này có thật không?]

[Chắc chắn có đại chiến, chúng ta đúng lúc có thể theo sau nhặt đồ.]

[Chó Husky: 3.21.18 giờ, cửa tầng một, mục tiêu Quỷ Mị.]

[Tin tức này đáng tin không?]

[Quỷ Mị rơi vào cửa của người khác, thực lực bị suy giảm đáng kể!]

[Chó Husky: Lần này ai lấy được hỏa hạch của Quỷ Mị sẽ làm thủ lĩnh, có ai nhận lời thách đấu không?]

[Thách đấu!]

[+1]

[+1]

Ngày 22 tháng 3, 5:00.

Chết tiệt!

Đường Kha Tâm tựa lưng vào cây đại hoè, thở dốc, hình ảnh trước mắt như một vạn hoa bị đánh mờ bằng mozaic, lúc thì thành hình thoi, lúc thì có đĩa bay bay qua.

Trong cơn mơ hồ, cậu nghe thấy một giọng nói dễ nghe:

"Con người?"

Tầm nhìn của Đường Kha Tâm dần dần tập trung, cậu nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng đỏ dài như vừa từ tiên giới hạ xuống cõi trần đứng trước mặt: "..."

Thì ra là đàn ông.

Đẹp quá.

Chỉ là cao quá...

Còn có chút quen quen, chẳng lẽ là đã nhìn thấy trong tranh?

Người đàn ông cúi người xuống, một tay chống trên đầu gối cậu, Đường Kha Tâm không nhịn được một tiếng rên khẽ, ngước mắt lên, người này trừng đôi mắt đào hoa ngây thơ nhìn hắn, một lúc lâu, nói: "Sao cậu không rên tiếp đi?"

Đường Kha Tâm: "..."

Cậu cảm thấy trái tim trước ngực đầy những mũi kim nóng bỏng, không động đậy được nhưng cũng bứt rứt không yên.

Mới quen, không thể thất thố.

Đường Kha Tâm giọng khàn khàn nói: "Anh nhìn đủ chưa?"

Giọng điệu có vẻ quá nặng.

Mỹ nhân không cười nữa rồi!

Đường Kha Tâm lo lắng ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ thấy người đó đưa tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào trán cậu, lập tức làm dịu đi sự bồn chồn của cậu.

"Tôi tên là Ngụy Khoảnh, rất vui được gặp cậu."

Đường Kha Tâm: "..." Ra ngoài săn bắn mà quên xem lịch.

Chẳng ai nói cho cậu biết là mình đang săn Đát Kỷ!

Tâm trí cậu trở nên tỉnh táo hơn một chút, đột nhiên liếc thấy chiếc nhẫn trên tay Ngụy Khoảnh...

"Đây là nhẫn của anh à?" Trông rất giống nhẫn của Quỷ Mị.

"Cậu muốn à?" Mỹ nhân lại cười, "Tôi có thể cho cậu~"

"Lúc đó tôi đã phát hiện anh là Quỷ Mị. Sau này những chuyện khác anh đều biết rồi." Đường Kha Tâm co khuỷu tay lại, lấy chiếc còng tay trên đầu làm điểm tựa, kéo mình về phía đầu giường một chút, cố gắng để phần thân dưới của mình rời khỏi đùi của Ngụy Khoảnh.

Ngụy Khoảnh đương nhiên nhớ rõ, anh nhớ rất rõ, lần đầu gặp Đường Kha Tâm, cậu lạnh lùng lắm, ngược lại anh như một người nói nhiều.

Nói thật, Ngụy Khoảnh luôn giỏi trò chuyện, anh đặc biệt thích trò chuyện với quỷ mới gặp, hỏi về kinh nghiệm sống, sở thích của chúng.

Hiểu rõ rồi mới quyết định có giết hay không~

Quen thuộc hơn anh mới phát hiện thủ lĩnh Đường ra ngoài và ở nhà, hoàn toàn là hai con người khác nhau.

Giống như bây giờ, Đường Kha Tâm rõ ràng đang ở thế yếu, nhưng vẫn có thể nói ra những lời gây sốc: "Tôi thề gặp anh xong ngoài việc dụ dỗ anh lên giường, tôi chẳng làm chuyện xấu nào khác."

Ngụy Khoảnh: "..."

Đường Kha Tâm: "Đối với hành vi lén lút của thợ săn, ngài không có gì muốn hỏi sao?"

Đương nhiên là có!

Ngụy Khoảnh: "Mật danh của cậu tại sao lại là Husky?"

"Anh chỉ hỏi vậy thôi à?" Đường Kha Tâm nhịn cười trả lời: "Tôi còn tưởng anh muốn hỏi chuyện này có liên quan gì đến việc tôi ứng tuyển làm Quỷ Mị. Lúc đó tôi vẫn là đội trưởng trung đội của Cục Điều tra, Husky ít giống tôi nhất, có thể tránh bị nghi ngờ. Chẳng có ý gì khác."

Thực ra thì cũng chẳng hiệu quả lắm, nhưng bây giờ những điều đó không quan trọng nữa.

Đường Kha Tâm tiếp tục nói: "Mị dại nhân biết thợ săn có tính lệ thuộc, vậy ngài có biết tại sao thợ săn lại có tính lệ thuộc không?"

Ngụy Khoảnh: "Tôi chỉ nghe nói trong một bệnh viện bí mật trong cửa đã nghiên cứu sự kết hợp giữa gen con người và quỷ, tính lệ thuộc là một sản phẩm của thí nghiệm ngoài ý muốn."

"Đúng là như vậy." Đường Kha Tâm ngả lưng ra sau một chút, lồng ngực phập phồng, thở dài một hơi, "Chúng tôi vừa là người vừa là quỷ, có thể tránh được sự kiểm tra của loài người, bị thương cũng sẽ tự lành, cấp trên sẽ chọn ra những thể thí nghiệm có phẩm chất cao để nuôi dưỡng tập trung, nhằm xây dựng một đội quân có thể tự do ra vào Quỷ Môn."

Ngụy Khoảnh nhíu mày, nghĩ đến nơi mà Đường Kha Tâm đã đưa anh tới trong văn phòng hiệu trưởng, nơi đó không phải là...

"Vì thể thí nghiệm sẽ không chết vì tổn thương vật lý, họ sẽ xâu những thể thí nghiệm vào móc treo, mỗi ngày dùng máy móc vận chuyển tham gia vào các loại thí nghiệm cơ thể người. Tôi vào phòng thí nghiệm sau, ở đó được khoảng một tháng." Đường Kha Tâm nhìn gương mặt ngày càng nghiêm trọng của Ngụy Khoảnh, cố ý dùng lực ép cổ tay xuống, tự mình ngồi thẳng lên một chút, miệng nhẹ nhàng "xì" một tiếng.

Ngụy Khoảnh: "..." Viên hỏa hạch đen của anh lần đầu tiên trong lịch sử sinh ra một chút cảm giác áy náy.

Đường Kha Tâm tiếp tục nói: "Thực ra những người trong phòng thí nghiệm không phải là tệ nhất, tệ hơn là những người không vào được phòng thí nghiệm. Họ không có ID, bị quỷ quái chèn ép, cũng không sống nổi trong nhân gian, bị ép vào Lãnh Thổ Thợ Săn, sống nhờ vào việc buôn bán tài nguyên quỷ cấp thấp trên chợ đen. Còn nhớ Liên Hi không? Cô bé mười tuổi đó."

Ngụy Khoảnh nhớ đến cô bé lái xe tải trong cửa.

"Những đứa trẻ như cô bé tôi đã gặp rất nhiều, Liên Hi được tôi đưa về Lãnh Thổ Thợ Săn, kiểm tra xong quả nhiên phát hiện trong cơ thể có một phần gen thợ săn. Thử hỏi một cô nhi bất cứ lúc nào cũng có thể bị kéo vào Quỷ Môn như vậy, phải lấy gì để sống? Sống ở đâu?"

Ngụy Khoảnh: "Cậu muốn tìm cho họ một thân phận?"

Đường Kha Tâm cười gật đầu: "Chỉ có làm Quỷ Haoangf mới có cách xây dựng hệ thống quỷ tướng của riêng mình. Bắt đầu từ việc ám sát Quỷ Mị, kế hoạch của tôi vẫn chưa từng thay đổi. Biến số duy nhất..."

Nói đến đây, trong mắt Đường Kha Tâm lóe lên một tia sáng, cậu lợi dụng lúc Ngụy Khoảnh không phòng bị lập tức dùng sức gập gối!

Ngụy Khoảnh chỉ cảm thấy sau lưng mình nặng xuống, cả người đổ về phía Đường Kha Tâm, anh nghe thấy đối phương phát ra một tiếng rên rỉ:

"Là anh~"

Máu tươi chảy dọc theo cổ tay của cậu.

Người trước mắt vừa yếu đuối lại vừa mạnh mẽ, Ngụy Khoảnh biết những chuyện này chẳng liên quan gì đến anh, anh lẽ ra phải giết người thợ săn dám dòm ngó vị trí của anh này.

Nhưng khi anh định thần lại, tay đã đặt lên còng tay, với tốc độ nhanh nhất của mình tháo còng ra.

Đường Kha Tâm cũng nhân cơ hội vòng tay ôm cổ Ngụy Khoảnh, ngẩng đầu cười hỏi: "Không giận nữa? Hôn một cái để ăn mừng đi?"

Ngụy Khoảnh lập tức rút người ra, lạnh lùng nói: "Hai mươi phút mỗi ngày đã dùng hết rồi, bây giờ chúng ta là đối thủ cạnh tranh."

Đường Kha Tâm nhảy xuống giường, còn chưa kịp mang dép đã chạy theo: "Anh thừa nhận rồi đúng không?"

Ngụy Khoảnh: "..."

Đường Kha Tâm: "Hai mươi phút ngày mai tôi nên gọi anh là gì? Bạn trai? Khoảnh Khoảnh? Nếu phải là chồng thì tôi cũng có thể chấp nhận."

"Cậu làm thế nào thoát ra được?" Ngụy Khoảnh lảng sang chuyện khác, anh đi đến bếp mở trong phòng khách, mở tủ lạnh, bên trong là thịt gà đã được cắt và phân loại.

"Trong phòng thí nghiệm cuối cùng còn lại mười người, bị đóng gói vào một thí nghiệm khác." Đường Kha Tâm ngồi xuống bàn ăn, chống tay lên cằm nhìn bóng lưng Ngụy Khoảnh, ánh mắt như muốn kéo ra những sợi đường mạch nha, "Ở đó tôi đã gặp một đứa bé siêu đẹp trai, cậu ta đã cứu tôi, sau đó tôi được Cục Điều tra nhận nuôi, trở thành người ăn cơm nhà nước lớn lên."

"Siêu đẹp trai?" Ngụy Khoảnh hỏi với giọng dửng dưng. Anh đang nghĩ xem bữa tối nên ăn ức gà hay đùi gà.

"Ừ, đẹp đến mức muốn hôn một cái."

Bộp!

Ngụy Khoảnh ném ức gà lên bàn ăn, nói: "Tôi không biết nấu ăn." Thực ra anh biết, chỉ là chỉ biết nướng bằng củi, không biết dùng chảo.

Trời biết tại sao trong lòng lại đột nhiên cảm thấy bực bội, chẳng muốn nhóm lửa.

"Căn nhà này vẫn cần đến tôi đấy~" Đường Kha Tâm mỉm cười cầm lấy miếng thịt, vòng qua bàn ăn, đi đến trước bếp lò.

Ngụy Khoảnh tranh thủ ngồi xuống bàn ăn, lấy điện thoại ra.

【Huyền Lạc: Anh tính toán thế nào đây với việc lợi dụng quỷ tướng của cửa tôi để gian lận?】

【Huyền Lạc: Con của mình thì tự mà quản, lại còn đổ qua chỗ tôi là sao?】

【Huyền Lạc: Còn không trả lời tin nhắn, không phải anh thua tân quỷ mị đấy chứ? Hahahahahaha!】

Ngụy Khoảnh lật mắt, đóng khung chat.

【Bí Mật: Thức ăn đã để trong tủ lạnh rồi nhé~ đồ bên ngoài là tươi nhất, ăn trước đi, còn lại thì bỏ đi, sáng mai tôi sẽ mang tới!】

【Ngụy Khoảnh: OK.】

"Nhắn tin với ai vậy? Không phải là cậu bé đó chứ?" Đường Kha Tâm không quay đầu lại hỏi.

Ngụy Khoảnh: "Cậu bé?"

"Là Vương Hưng, người đã xin WeChat của anh đó." Đường Kha Tâm đặt miếng ức gà đã nướng xong trước mặt Ngụy Khoảnh.

Ngụy Khoảnh nhìn miếng than đen nằm chính giữa chiếc đĩa trắng to trước mặt: "..."

Mười phút trước, miếng thịt này vẫn còn hồng hào.

"Dù mỗi ngày chỉ có hai mươi phút cũng không được ngoại tình." Đường Kha Tâm nghiêm túc nói: "Ngoại tình thì đổi lại tôi còng anh."

Ngụy Khoảnh cầm nĩa đâm vào miếng than đen.

Đinh!

Chiếc nĩa bị cong, bốn thanh sắt va chạm vào nhau, phát ra âm thanh va đập kim loại.

Ngụy Khoảnh đặt nĩa xuống, nở nụ cười lịch sự: "Bữa tối dưới ánh nến lần trước, cậu đặt đồ ngoài đúng không."

Hai người đối mắt vài giây, bốn con mắt chớp chớp.

Đường Kha Tâm: "Đặt đồ ngoài đi."

Ngụy Khoảnh: "Không được, đây không phải là hiện thế."

Đồng tử của Đường Kha Tâm lập tức mở to, cậu bước nhanh về phía phòng khách, một tay kéo rèm cửa sổ sát đất ra.

Tấm rèm vải đen mở ra, đập vào mắt là một thành phố hoang tàn.

Gọi là hoang thành bởi vì cậu thấy từ vị trí dưới chân làm trung tâm, càng về phía xa, bóng dáng con đường càng mờ tối.

Cho dù là những tòa nhà dưới ánh sáng, có nơi chỉ là thô sơ, có nơi chỉ là bức tường đổ nát, thậm chí ở góc phía đông, Đường Kha Tâm còn thấy những túp lều lợp mái tranh kiểu vùng quê và gò đất nhỏ trước nhà.

Cổ đại và hiện đại đan xen lẫn nhau, lộn xộn vô cùng, điểm chung duy nhất là sự trống trải cô đơn không bóng người.

"Đây là đâu?" Đường Kha Tâm hỏi.

"Cánh cửa thứ ba tôi đã vượt qua, năm năm nay chỉ có mình tôi sống sót, bây giờ là cửa của quỷ mị, không có lời mời của tôi, không ai có thể vào được."

Ngụy Khoảnh lấy ra miếng đùi gà còn lại, trực tiếp đặt trên đĩa, đầu ngón tay sinh ra huyền hỏa, bắt đầu nướng phun.

Rắc!

Choang!

Hậu quả của việc lười biếng là cái bàn ăn bị thiêu sập.

Đường Kha Tâm kinh ngạc quay lại, nhìn thấy Ngụy Khoảnh bưng hai đĩa thịt vượt qua đống đổ nát đi về phía mình.

Sau này sống chung phải thuê đầu bếp thôi. Cậu nghĩ.

Ngụy Khoảnh đưa đĩa thịt và tiêu cho Đường Kha Tâm, bản thân cầm đĩa đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn ra ngoài như nhìn ao cá của mình.

"Cậu nhìn ngọn núi ở cổng phía nam đi." Ngụy Khoảnh dùng nĩa chỉ ra ngoài cửa sổ, "Đó là đống hạt nhân lửa." Là tài nguyên đủ để chống đỡ hàng nghìn cánh cửa.

"Còn ngọn núi nhỏ hơn bên cạnh là gì?" Đường Kha Tâm hỏi.

Ngụy Khoảnh: "Là mỏ ngọc. Tiểu Tang nghe nói con người đang đẩy giá, liền bắt đầu thu thập."

Đường Kha Tâm: "..." Bảo sao Tiểu Tang suốt ngày thần long bất kiến.

Nói xem đột nhiên phát hiện ra bạn trai chuẩn là một kẻ tích trữ giàu có là trải nghiệm thế nào?

Cậu cắn một miếng đùi gà, thịt mềm mọng nước.

Là muốn giấu kín không để ai động đến dù chỉ một ngón tay.

Đêm về.

Ngụy Khoảnh ngồi một mình trước ban công, vừa uống rượu vừa nhìn giang sơn của anh.

Kế hoạch của Đường Kha Tâm không xung đột với kế hoạch của anh, ngược lại có thể trở thành một trợ lực lớn.

Chỉ cần Đường Kha Tâm ở trong phạm vi kiểm soát là được.

Nụ cười của quỷ mị đại nhân hiếm khi nhếch lên thoải mái như thế.

Cộc cộc cộc!

Cửa phòng bị gõ. Ngụy Khoảnh nhìn đồng hồ.

00:00.

Ngụy Khoảnh mở cửa: "Có chuyện gì?"

Đường Kha Tâm ôm gối đứng thẳng tắp ở cửa, như con Samoyed ngậm bát cơm: "Ngày thứ hai rồi!"

Chụt!

Đường Kha Tâm kiễng chân hôn Ngụy Khoảnh một cái, dùng vai đẩy Ngụy Khoảnh ra, đi thẳng vào phòng.

Đặt gối, leo lên giường, đắp chăn, một loạt động tác liền mạch.

Ngụy Khoảnh: "..." Cậu muốn dùng thời gian như vậy, được thôi.

Anh kéo chặt cổ áo ngủ của mình, chậm rãi bò sang bên kia.

Vừa nằm xuống đã bị Đường Kha Tâm ôm lấy, Ngụy Khoảnh nhìn thấy khuôn mặt càng ngày càng gần.

Anh đưa tay che miệng Đường Kha Tâm lại, nói: "Thủ lĩnh Đường, cậu khi yêu chỉ biết hôn thôi à?"

Giọng của Đường Kha Tâm bị nghẹn trong lòng bàn tay Ngụy Khoảnh: "Còn làm nữa, nếu anh muốn." Đôi mắt đẹp lấp lánh chân thành.

Ngụy Khoảnh rụt tay lại như chạm phải nước sôi. Tay lại lập tức bị Đường Kha Tâm nhét vào trong ngực.

Đường Kha Tâm: "Đồ ăn trong tủ lạnh phân loại rất kỹ, không giống chuyện Tiểu Tang làm, còn có người khác có thể vào đây sao?" Ngón trỏ của cậu vẽ vòng tròn trên người Ngụy Khoảnh, "Không phải là anh cất giấu mỹ nhân đó chứ?"

Ngụy Khoảnh: "..."

Cất giấu mỹ nhân?

Đầu óc gì thế này?

Anh bực bội muốn giãy khỏi Đường Kha Tâm, Đường Kha Tâm "á" một tiếng, để lộ hai vết máu trên cổ tay.

Ngụy Khoảnh: "..."

Đường Kha Tâm: "Tôi không phải muốn can thiệp vào mối quan hệ bạn bè của anh, chỉ là anh xem này, bên ngoài có bao nhiêu quỷ muốn hại anh, anh lại không phân biệt được người tốt kẻ xấu, bây giờ lại thành người, không thể tùy tiện giết chóc, ngay cả khả năng tự vệ cũng không có..."

Ngụy Khoảnh: "..." Hỏng rồi, đóng vai đáng thương quá mức, nạn nhân bị nhiễm độc quá sâu, sinh ra ảo giác.

"Không đúng, anh ngay cả quỷ tốt quỷ xấu cũng không phân biệt được, thuộc hạ trước kia của anh, gọi là Hồ Yên đúng không. Phản bội anh thì không nói, còn gọi anh là Khoảnh Khoảnh, ghét chết đi được. Nếu thấy linh hồn của cô ta, tôi nhất định giết một lần nữa tế trời." Đường Kha Tâm vừa nói vừa chui đầu vào giữa cổ Ngụy Khoảnh, trông như ấm ức vô cùng.

Ngụy Khoảnh biết rõ Đường Kha Tâm đang giả vờ, chiêu này là học theo y chang chiêu "tội nghiệp đáng thương" của anh.

"Đã hai mươi phút rồi, cậu nên về thôi."

Đường Kha Tâm nói giọng trầm: "Mới có mười phút. Mười phút còn lại để ngày mai nói tiếp. Bây giờ ngủ trước đã."

"Đâu có tính như vậy được!" Ngụy Khoảnh cố gắng ngả người ra sau, Đường Kha Tâm thì kiên quyết đẩy tới.

Chăn quấn càng lúc càng chặt, trò chơi sâu bướm tiếp diễn đến tận rạng sáng mới chịu ngừng.

Ba giờ sáng, trong bóng tối có một đôi mắt mở to.

Sau khi xác định Đường Kha Tâm đã thở đều, Ngụy Khoảnh rút tay ra, mò mẫm tìm chiếc điện thoại trên đầu giường.

【Ngụy Khoảnh: Sáng mai đừng đến.】

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Khoảnh Khoảnh: Nhìn đi, đây là núi vàng, đây là bản vẽ, đây là những cánh cửa tôi đã phá hủy, tôi sẽ làm đại ca ở đây! (Phấn chấn!)

Kha Kha: Anh ấy thật đáng thương, ngày nào cũng bị người khác lừa, một mình sống trong hoang tàn, còn đem hết tài sản ra cho tôi xem, tôi phải bảo vệ anh ấy! (Cố gắng!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play