Không chỉ có một mình Thẩm Văn Dục bị sốc.

Tôn Thiệu Nghi và Vương Lâm như thể bị nhấn nút tạm dừng vậy, đứng trân trân tại chỗ. Rồi trong giây lát tiếp theo, cả hai đồng loạt quay đầu lại, bốn mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Lạc, muốn đốt thủng một lỗ trên người cậu.

Ninh Lạc bị phản ứng kỳ quái của họ làm cho giật mình hoảng hốt: "Sao, sao thế?"

Vương Lâm cảm thấy đầu óc đau nhức, đau đến mức trước mắt hắn tối sầm lại, ngón tay run rẩy chỉ vào Phó Cương Quần, rồi chỉ vào Thẩm Văn Dục, cuối cùng chỉ về phía chính mình.

Hắn? Đồng tính luyến ái? Lại còn với Thẩm Văn Dục??

Hơn nữa còn bị em họ của mình tiết lộ ra??

Thẩm Văn Dục sa sầm mặt xuống: "Ai đang nói bậy bạ ở đó, ra đây!"

Nghe thấy giọng nói của anh ta, Tôn Thiệu Nghi là người đầu tiên lấy lại được lý trí, lạnh lùng quét mắt nhìn Phó Cương Quần và người kia: "Đúng vậy, trong hai người các anh ai đang nói dối, bây giờ ra đây thừa nhận vẫn còn kịp."

"Tôi không phải nói cái này..." Thẩm Văn Dục nói được nửa chừng thì nhận ra điều gì đó, từ từ ngậm miệng lại, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên vẻ khó tin.

Thật sự, có gì đó không ổn.

Theo lý thường thì khi câu nói đó vừa được thốt ra, mọi người đáng lẽ phải nhìn về phía mình mới đúng.

Không thể nào giống như bây giờ, ánh mắt vẫn tập trung vào Vương Lâm và những người khác, làm ngơ trước câu nói đó. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Bị cắt ngang như vậy, Vương Lâm kỳ lạ thay lại bình tĩnh lại.

Tính cách của Phó Cương Quần dù che giấu tốt đến đâu, qua bao năm tiếp xúc, hắn cũng biết chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám.

Trước đây vì nể mặt dì, hắn đã nhịn nhục nhiều lần nhưng lần này không giống. Hắn đã nhiều lần ngầm nhắc nhở Phó Cương Quần đừng gây chuyện, nguồn tài chính của họ vốn đã căng thẳng, hiện giờ lại càng khó khăn hơn.

Nhưng Phó Cương Quần thì sao?

Không những không nghe, mà còn đi tạo tin đồn về hắn trên truyền thông?

Hèn gì, hèn gì Ninh Lạc luôn cảm thấy hắn là người đồng tính.

Cùng lúc đó, Ninh Lạc đang nhanh chóng hồi tưởng lại nội dung của cuốn tiểu thuyết gốc trong đầu.

[Chuyện của đạo diễn Vương này thật giả còn chưa rõ, nhưng tên Phó Cương Quần này thật sự thích chơi mấy cậu trai trẻ còn là một 0 thuần túy phải không?]

Lượng thông tin quá lớn, Vương Lâm vừa mới hoàn hồn lại thì lại ngây người ra.

[Trong đoàn phim của đạo diễn Vương, những người trông có vẻ đẹp trai đều không thoát khỏi việc bị làm, còn bị uy hiếp lợi dụng không được nói ra ngoài]

Thẩm Văn Dục hít một hơi lạnh, chằm chằm nhìn Ninh Lạc, rồi từ từ quay sang nhìn Phó Cương Quần trung niên hói đầu, gương mặt tuấn tú hơi nhăn nhó.

[Tên mập chết tiệt đó ép 0 làm 1 còn chơi trò chữ cái, gã có biết điều này gây tổn thương lớn đến mức nào với một 0 không, đến mức bị ám ảnh tâm lý luôn rồi]

Lồng ngực Vương Lâm bắt đầu phập phồng dữ dội.

Ninh Lạc nghĩ đến đây thì lòng đầy căm phẫn.

[Tại sao những kẻ khốn nạn như vậy cũng có người vì muốn thăng tiến mà chủ động đi dâng hiến, cái miệng này của tôi ngoài ăn cơm chửi người ra chưa từng hôn ai cả!]

Thẩm Văn Dục: Đó có phải là trọng điểm không!

Tôn Thiệu Nghi vỗ lưng cho Vương Lâm đang bất ngờ bị sặc.

Phó Cương Quần hoàn toàn không biết rằng những bí mật của mình đã bị Ninh Lạc phơi bày hết, vẫn đang giả vờ thành khẩn xin lỗi Thẩm Văn Dục: "Thật sự xin lỗi anh Thẩm, là tôi sơ suất bất cẩn, sau này tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy để cho những kẻ không biết điều lợi dụng kẽ hở..."

Gã lải nhải nói một tràng dài, nhưng Thẩm Văn Dục chẳng đáp lại nửa lời.

Phó Cương Quần nghi hoặc nhìn qua, thấy đối phương mang một vẻ mặt kinh tởm như vừa ăn phải ruồi, còn lùi lại mấy bước.

Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, Vương Lâm đã gọi tên gã bằng giọng điệu lạnh lùng chưa từng có: "Phó Cương Quần."

Phó Cương Quần đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn trong lòng.

Vương Lâm nói: "Chưa có nhân chứng vật chứng gì mà cậu đã vội vàng kết tội? Vấn đề xuất phát từ bộ phận của các cậu, cậu thì hay thật, đẩy trách nhiệm đi thật sạch sẽ."

Phó Cương Quần vội vàng nói: "Anh họ, anh nghe em giải thích, không phải như anh nghĩ đâu-"

Vương Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: "Chuyện này không cần cậu giải thích, để cảnh sát đến là được." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đúng vậy, hắn quyết định báo cảnh sát.

Nếu chỉ đơn thuần là tham ô quỹ của đoàn phim, để Phó Cương Quần trả lại số tiền đã ăn là được. Nhưng liên quan đến việc ép buộc giao dịch tình dục, Vương Lâm không thể chịu đựng được chút nào.

Coi đoàn phim của hắn là cái gì chứ? Lầu xanh sao?

Thật hay giả, để cảnh sát đến điều tra, dù sao không thể oan uổng cho Phó Cương Quần được!

Sắc mặt Phó Cương Quần lập tức tái nhợt đi.

Gã hoàn toàn không nghĩ tới Vương Lâm sẽ thật sự truy cứu!

Rõ ràng trước đây chỉ cần tùy tiện tìm một lý do là đã qua chuyện, sao lần này lại không ăn thua?

Nếu như, nếu như thật sự bị điều tra ra cái gì đó…

Tay chân Phó Cương Quần lạnh toát.

Không cho gã cơ hội từ chối, cảnh sát nhanh chóng đến nơi, những người liên quan bị đưa đi thẩm vấn, hiện trường hỗn loạn. Vương Lâm trong lòng cũng phiền muộn, cho đoàn phim tạm nghỉ nửa ngày.

Tiểu Tống cùng Ninh Lạc xem hết toàn bộ vở kịch hỗn loạn này, gãi gãi gáy: "Anh Lạc, để tôi đưa anh về nhé?"

Dù sao ở lại đoàn phim cũng chẳng có việc gì, Ninh Lạc gật đầu.

Thấy cậu sắp đi, Thẩm Văn Dục vội vàng đuổi theo.

Chỉ là còn chưa đến trước mặt đã bị Tôn Thiệu Nghi chặn lại.

"Thiệu Nghi? Cô đợi chút, tôi có chuyện muốn nói với Ninh Lạc."

Tôn Thiệu Nghi nói: "Tôi biết anh muốn nói gì, nhưng tốt nhất anh đừng đi."

"Cô cũng có thể...?" Thẩm Văn Dục nhớ ra chính Tôn Thiệu Nghi là người đã cắt ngang lời nói của mình lúc đó.

Tôn Thiệu Nghi gật đầu, kéo anh ta vào một góc kín đáo và kể lại chuyện xảy ra trong bữa tiệc hôm đó: "...Tôi và đạo diễn Vương đã suy nghĩ, chuyện này có chút kỳ lạ, đột ngột vạch trần ra chưa chắc đã là chuyện tốt, tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, cũng là vì tốt cho Ninh Lạc."

Thẩm Văn Dục im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu, chỉ là vừa nghĩ đến việc Phó Cương Quần dám bịa đặt chuyện anh ta và đạo diễn Vương thì sắc mặt trở nên khó coi, xa xa nhìn người đàn ông trung niên đang bị cảnh sát thẩm vấn, mắt lạnh lẽo híp lại.

Thật sự coi anh ta là quả hồng mềm dễ bóp sao?

Bên này, Ninh Lạc đã ra khỏi đoàn phim và ngồi lên chiếc xe bảo mẫu để trở về khách sạn.

Nghĩ đến việc mình có thêm nửa ngày nghỉ và khối u ác tính trong đoàn phim sắp bị loại bỏ, Ninh Lạc âm thầm vui sướng trong lòng, thầm dựng hai ngón tay thành hình chữ V đắc ý. Cậu hào hứng dùng điện thoại lùng sục tất cả các tạp chí có Lộ Đình Châu, quyết tâm mua về để ngắm nghía gương mặt ấy mỗi ngày.

Đây chính là "chồng mới" mà cậu vừa mới đổ đứ đừ, hiện đang trong giai đoạn phấn khích tột độ. Nếu không phải vì bản thân cũng là ngôi sao, sợ bị chụp lén rồi bị chỉ trích là "đi cọ nhiệt" khi dùng ảnh Lộ Đình Châu làm hình nền điện thoại thì Ninh Lạc đã đổi từ lâu rồi.

Cuộc gọi từ  "Nam bồ tát lả lơi" đã cắt ngang dòng cảm xúc yêu thương của cậu dành cho gương mặt của Lộ Đình Châu. 

Ninh Lạc khó chịu "chậc" một tiếng, quyết định làm như không thấy.

Nhưng đối phương vẫn kiên trì gọi tới.

Vậy thì không thể trách cậu được.

Ninh Lạc hắng giọng trước khi nghe máy.

Khi cất tiếng, giọng cậu mang theo nỗi đau thầm kín và tiếng thở dài: "Tiểu Bạch, tôi đã nói rồi, đừng gọi cho tôi nữa, chúng ta không nên liên lạc nữa."

"Tôi là anh trai của cậu mà." Cậu nhấn mạnh một cách ý nhị.

Nụ cười hoàn hảo trên khóe môi Ninh Tịch Bạch từ từ vỡ vụn, suýt chút nữa thì không thể duy trì được. Nhưng vì bố Ninh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu ta bên kia điện thoại, nên cậu ta cố gắng mỉm cười gượng gạo: "Anh hai, đừng đùa em nữa. Em không biết mình đã làm sai điều gì khiến anh trêu chọc em như vậy, em xin lỗi, em cầu xin anh hai tha thứ cho em, được không?"

Nói đến cuối, đuôi mắt Ninh Tịch Bạch đỏ hoe, hàm răng trắng nhỏ khẽ cắn môi dưới, âm cuối run rẩy, như thể đã chịu ủy khuất to lớn.

Mí mắt cụp xuống che đi ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt.

Ninh Tịch Bạch biết mình đẹp trai, cũng biết cách tận dụng ưu thế của mình.

Trước đây, mỗi khi cậu ta làm ra vẻ như vậy, ngay cả bố Ninh nghiêm khắc cũng phải mềm lòng, dỗ dành cậu ta thật tốt, muốn hái sao trên trời cũng sẽ đồng ý ngay.

Quả nhiên, sắc mặt bố Ninh đã thay đổi.

Thay đổi một cách hết sức nghiêm trọng.

Biểu cảm sắp khóc này, giọng nói ủy khuất đáng thương cố nén lại này.

– Chẳng phải đang biểu lộ rằng đứa con trai thứ ba của ông đã động lòng sâu đậm với đứa con trai thứ hai vừa mới nhận lại sao!

Ngay cả trước mặt ông - người bố này cũng không thể giấu giếm được nữa!

Trong lòng ông vang lên tiếng chuông cảnh báo, tức giận đến nỗi môi run rẩy không thốt nên lời.

Ninh Tịch Bạch quá là quá quắt rồi!

Vốn dĩ mấy ngày nay, cậu ta đã liên tục giải thích trước mặt mọi người rằng mình và Ninh Lạc không có quan hệ gì, chỉ là Ninh Lạc say rượu nên nói bậy. bố Ninh đã tin tưởng, ai ngờ chỉ một cuộc điện thoại đã lộ nguyên hình.

Nghĩ đến đây, bố Ninh không thể chịu đựng được nữa, mặt tái xanh giật lấy điện thoại.

Rồi nghe thấy bài diễn thuyết tình yêu đầy cảm động từ phía Ninh Lạc.

"Cậu không làm gì sai cả, chính tôi mới là người sai, sự lạnh nhạt của tôi đã làm tổn thương cậu, tôi không thể đáp lại cậu bằng tình cảm tương đương được."

Trước lạ sau quen, Ninh Lạc đã trở thành một nhân viên nghiệp vụ lão luyện, đồng thời còn tìm thấy niềm vui trong đó, ngồi thẳng người, ánh mắt chứa đầy thương cảm mà khuyên giải.

Khiến Tiểu Tống bị dọa sợ không nhẹ.

Cũng khiến bố Ninh hoảng sợ không kém.

"Tiểu Bạch, cậu phải hòa giải với chính mình, học cách buông bỏ tình yêu dành cho tôi, sau này chúng ta hãy làm anh em tốt, anh em..."

Bố Ninh nghe thêm nữa chắc sẽ cao huyết áp mất, vội ngắt lời: "Tiểu Lạc, là bố đây."

Hả?

Ninh Lạc như con gà bị bóp cổ, ngớ người lặp lại: "Bố?"

Bố á??!

Bố Ninh "ừm" một tiếng, vẫn không nói nặng lời với đứa con trai vừa mới nhận lại này, sợ đẩy mối quan hệ vốn đã xa cách của hai người càng xa hơn nữa.

Hơn nữa, chuyện này là do Tịch Bạch đơn phương, Tiểu Lạc vốn không có lỗi.

"Con..." Ông dùng giọng điệu thương lượng lạ lẫm mà hỏi, "Hôm nay là thứ sáu, nếu con có thời gian thì có thể về nhà một chuyến được không?"

Ninh Lạc cúp điện thoại, mãi sau mới từ từ hoàn hồn, hơi thở ngưng trệ, sợi dây căng trong đầu bỗng đứt phựt.

Cậu vừa nãy, đã nói linh tinh những gì vậy?!

Chỉ trong một giây, Tiểu Tống nhìn thấy cả khuôn mặt lẫn cổ cậu đỏ bừng lên, tai đỏ đến mức như muốn nhỏ máu, nếu có hiệu ứng hoạt hình thì lúc này trên đầu cậu hẳn đã bốc khói rồi, đặt quả trứng lên cũng sẽ chín tức thì.

Sau đó, trong xe vang lên tiếng lẩm bẩm, giọng nói vỡ vụn: "Để tôi chết đi..."

Tiểu Tống: "..."

Cậu ta lén nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cậu trai che mắt nằm bẹp trên ghế sau không nhúc nhích, nếu không nhìn thấy lồng ngực khẽ phập phồng theo hơi thở, có lẽ sẽ tưởng cậu đã về chầu trời sớm rồi.

Nói cách khác là chết không thể chết hơn.

Tiểu Tống kìm nén sự tò mò về cuộc điện thoại vừa rồi, biết rằng có những chuyện không nên hỏi, chỉ nói: "Anh Lạc, vậy chúng ta vẫn về khách sạn chứ?"

Rất lâu sau, từ ghế sau vọng lại giọng nói không có cảm xúc: "Không."

"Tiểu Tống." Ninh Lạc bỏ tay xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần xe.

Tiểu Tống dạ một tiếng.

"Hay là cậu đạp mạnh chân ga đi, chúng ta lao xuống cầu vượt," Ninh Lạc thành khẩn đề nghị, "Nghe nói khi con người rơi tự do sẽ sản sinh endorphin, giảm bớt lo âu. Cậu không muốn thử sao?"

Tiểu Tống hoảng sợ: "Tôi tôi tôi... tôi nên thử sao?"

Ninh Lạc mặt lạnh tanh, lạnh tanh đến mức phát điên, khóe miệng khẽ động đậy, nở một nụ cười: "He he, tôi đùa thôi, sao cậu không cười?"

Người đàn ông cao 1m9 cố gắng vắt ra một nụ cười, trông giống hệt như một cô gái trinh nguyên bị ép làm gái.

Ninh Lạc chỉ cười được một cái rồi không cười nổi nữa, co rúm người lại trên ghế sau, mặt vô cảm nói giọng trầm trầm: "Không về khách sạn, về nhà tôi."

Đúng vậy, lúc nãy cậu đã bị đơ não, đồng ý yêu cầu của bố Ninh.

Ninh Lạc thực sự muốn tự tát mình mấy cái.

Cái miệng của cậu quả là đáng đời!

Hai giờ sau, chiếc xe đưa đón dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Ninh, Tiểu Tống quay đầu lại: "Anh Lạc, đến rồi."

Ninh Lạc vẫn giữ nguyên tư thế che mặt không nhúc nhích, thều thào: "Đợi chút."

Cậu cần chuẩn bị tâm lý một chút.

Ninh Lạc lén lút hé tay ra, nhìn trộm biệt thự nhà họ Ninh qua kẽ ngón tay.

Trong giây lát tiếp theo, cậu bỗng ngồi thẳng dậy.

Mở cửa xe, xuống xe, đóng cửa.

Làm liền một mạch.

Ninh Lạc ngẩng đầu nhìn biệt thự trên sườn núi đáng được gọi là khu nghỉ dưỡng, nghẹn nửa ngày: "Đệt."

"Giàu quá!"

Cậu chỉ biết nhà họ Ninh có tiền, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này!

Sau cánh cổng sắt kiểu Âu, nền đá cẩm thạch màu xám lạnh trải dài trên đường, uốn lượn qua những tảng đá giả sơn, dòng suối róc rách chảy qua, xa xa là xích đu bằng mây, bàn ghế đá uống trà, vòm tròn trắng của tháp canh...

Trong lúc Ninh Lạc đang háo hức ngắm nhìn biệt thự, phía sau cậu từ từ dừng lại một chiếc xe. Con trai trưởng nhà họ Ninh - Ninh Dương bước xuống xe, nhìn thấy Ninh Lạc thì nhíu mày.

Vừa định mở miệng thì thấy Ninh Lạc bỗng dang rộng hai tay, ngẩng đầu, nhắm mắt lại thoải mái hít một hơi thật sâu, vẻ mặt thỏa mãn.

[Ah, tại sao đôi mắt tôi thường chứa đầy nước mắt]

[Bởi vì cuộc đời thiếu gia nhà giàu bị đánh cắp của tôi, cuối cùng đã được trả lại!]

[Trời ơi là trời! Cuối cùng Người cũng coi tôi như cháu trai rồi!]

Ninh Dương như bị đóng đinh tại chỗ, mãi không bước thêm được bước nào, mặt giật giật.

Anh ta chỉ biết Ninh Lạc phẩm hạnh không tốt, ích kỷ nóng nảy chẳng có điểm nào đáng khen.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, đứa em trai thứ hai của mình lại có vấn đề về tinh thần đến vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play