Lộ Đình Châu thấy cậu không nói gì, ý cười nơi khóe môi càng sâu hơn, anh cố tình thở dài: "Sao em không nói gì hết? Em thế này làm anh khó xử lắm, anh không biết chọn màu nào mới làm Tiểu Lạc vui vẻ khi mở quà nữa."
Lời này thoáng nghe rất bình thường, tiền đề là món quà trong miệng anh không phải chính anh.
Cả khuôn mặt Ninh Lạc không kiểm soát được mà đỏ bừng lên, tay cậu che chặt miệng Lộ Đình Châu, giọng ngoài mạnh trong yếu: "Anh, không được nói nữa!"
Lộ Đình Châu dựa vào ghế xe với tư thế thả lỏng, cười đến lồng ngực rung lên, tiếng cười khẽ truyền ra từ kẽ tay.
Ninh Lạc hung dữ trừng mắt nhìn anh, cố gắng khiến anh khuất phục dưới uy quyền của mình.
Trừng mắt một hồi, đầu óc cậu lại nghĩ lệch đi.
[Tên này cười lên đẹp trai thật... Phì phì phì cái suy nghĩ quái quỷ gì thế này! Ninh Lạc ơi Ninh Lạc, mày mê trai đến mức nào vậy hả? Nghiêm túc đi nào!... Ảo giác à, sao càng cười càng đẹp trai thế? Còn biết tìm góc máy nữa hả?]
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT