Đứa trẻ không hề im lặng ngay như anh mong đợi. 

Cố Ân Nặc khóc như thể sắp ngất đi đến nơi, Cố Hồng Việt chỉ có thể nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng, để cậu bé trút hết nỗi lòng.

Vệ sĩ đưa khăn giấy, Cố Hồng Việt kiên nhẫn lau nước mũi cho con trai, rồi nghe thấy cậu bé nức nở nói: "Ba ơi, con không sao."

Không chỉ vậy, cậu bé còn giơ bàn tay nhỏ bé lên, nâng mặt Cố Hồng Việt, an ủi ngược lại anh: "Ba ơi, mẹ nhất định sẽ không sao đâu... Ba đừng lo lắng."

Nói rồi, cậu bé cúi đầu muốn kiểm tra tay Cố Hồng Việt.

Trên mu bàn tay anh là vết m.á.u đông, tuy không còn chảy m.á.u nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ.

"Con cũng yêu ba như ông cố yêu ba vậy! Cho nên, ba vì bản thân, cũng vì chúng con, không thể tự làm mình bị thương nữa!"

Nói xong, Cố Ân Nặc nhào về phía trước, ôm lấy Cố Hồng Việt.

Cố Hồng Việt vỗ nhẹ vào lưng con trai, lại cảm thấy, người được quan tâm, được chăm sóc, chính là bản thân mình.

Anh rất vui khi nhìn thấy mặt này của con trai.

Suy cho cùng, trước đây cậu bé cứng đầu biết nhường nào.

Giờ đây, dáng vẻ thích thể hiện tình cảm này, quả thật càng ngày càng giống Thẩm Nhất Nhất.

Cố Nhược Dao thay quần áo cho Thẩm Nhất Nhất xong, bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy cảnh tượng Cố Hồng Việt và con trai đang ôm nhau đầy tình cảm ở hành lang.

Cô ấy vốn định nói gì đó, nhưng lại nuốt lời.

Tối hôm đó, Cố Hồng Việt ngủ trên ghế sô pha cạnh giường Thẩm Nhất Nhất. 

Còn Cố Ân Nặc bất chấp tất cả, nhất quyết muốn ngủ cạnh Thẩm Nhất Nhất.

Nhìn đôi mắt long lanh của con trai, Cố Hồng Việt không ngăn cản.

Nửa đêm, Thẩm Nhất Nhất đột nhiên tỉnh giấc.

Cơ thể cô vẫn còn nóng, vừa mở mắt ra nhìn thấy Cố Hồng Việt, lại có cảm giác như đang ở trong mơ.

Nhớ lại cảnh tượng ở bể bơi ban nãy, cô phân tích kỹ lưỡng, luôn cảm thấy, Cố Hồng Việt bơi giỏi hơn cô.

Hơn nữa, lúc anh ôm cô lên khỏi mặt nước, trông như đang lo cô ở dưới nước lâu sẽ xảy ra chuyện.

Vậy nên, không phải anh vô tình rơi xuống bể bơi sao?

Là cô...  lo lắng quá hóa loạn?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-87.html.]

Ý nghĩ này khiến Thẩm Nhất Nhất có chút ngột ngạt.

Cô nhẹ nhàng vén chăn, rón rén xuống giường, đi đến bên ghế sô pha, nâng mặt Cố Hồng Việt lên, dũng cảm mà run rẩy hôn xuống.

Chỉ là giấc mơ thôi mà.

Thẩm Nhất Nhất tự nhủ trong lòng.

Ai mà chẳng dám mơ một giấc mơ táo bạo.

Trước đây cô không dám chủ động hôn Cố Hồng Việt, là vì anh đã đặt ra quy tắc, nói là không thích phụ nữ quá chủ động.

Nhưng biết bao lần cô đều tưởng tượng như lúc này, muốn hôn anh một cách ngang ngược.

Cố Hồng Việt vốn dĩ ngủ rất nông.

Cảm giác ấm áp đột ngột phủ lên môi khiến anh giật mình tỉnh giấc.

Anh hé mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thẩm Nhất Nhất gần trong gang tấc.

Cô khẽ nhắm mắt, hàng mi như cánh bướm vì hơi thở mà khẽ run rẩy.

Mộng du sao?

Cố Hồng Việt siết chặt eo cô, kéo cả người cô vào lòng.

Thẩm Nhất Nhất như không xương, thuận thế ngã vào lòng anh.

Trong lúc di chuyển, cô còn buông thả chiếc lưỡi tinh nghịch, cố gắng cạy mở đôi môi đang mím chặt của Cố Hồng Việt.

Tâm trạng Cố Hồng Việt rối bời, nhưng anh vẫn còn nhớ, con trai hình như vẫn còn ở đây.

Anh lại một lần nữa phân tâm mở mắt, trên giường đã không thấy bóng dáng cậu bé.

Chẳng lẽ là anh đang nằm mơ?

Nhưng khi anh định có động tác gì đó, liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều, kéo dài.

Thẩm Nhất Nhất hình như... lại ngủ thiếp đi trong lòng anh rồi.

Cơn sốt trên người cô vẫn chưa tan hết, khiến lồng n.g.ự.c Cố Hồng Việt nóng ran.

Cùng lúc đó, Cố Ân Nặc đang áp sát vào tường phòng tắm, nín thở không dám hó hé.

Cậu bé chỉ là dậy đi vệ sinh thôi, sao mẹ lại... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play