Cùng đi với Tần Hiếu Lâm là Tần Mân Ngật, nhị công tử của tập đoàn Thịnh Thế.
Báo chí rất nể mặt, liên tục chụp ảnh hai người.
Tần Hiếu Lâm vốn đang thỏa sức thể hiện bản thân trước ống kính, nhưng bất chợt, khóe mắt cô ta liếc thấy ở phía trước thảm đỏ, có một người phụ nữ đưa tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay Cố Hồng Việt.
Bước chân Tần Hiếu Lâm rõ ràng khựng lại.
Hai người họ đứng cạnh nhau, tựa như nhật nguyệt song hành, khiến cả bầu trời sao cũng lu mờ.
Cho dù cô ta có khoác lên mình bộ váy đỏ rực rỡ, đỏ đến say lòng người, cũng không thể che lấp hào quang rực rỡ của bọn họ…
Cô ta là…
Cô ta là Thẩm Nhất Nhất sao?!
Tần Hiếu Lâm cứng đờ người.
Trước hôm nay, Tần Hiếu Lâm và Thẩm Nhất Nhất chưa từng gặp mặt.
Hai năm Thẩm Nhất Nhất làm người tình trong bóng tối bên cạnh Cố Hồng Việt, Tần Hiếu Lâm vẫn luôn ở nước ngoài.
Hai người chỉ từng nhìn thấy hình ảnh của đối phương qua tư liệu.
Thật sự chạm mặt, đây là lần đầu tiên.
Tần Mân Ngật nhận ra sự khác thường của em gái, bèn thả chậm bước chân chờ cô ta, "Không thoải mái sao?"
"Anh, nhìn kìa." Tần Hiếu Lâm mượn cớ vén tóc, bấu chặt lấy cánh tay Tần Mân Ngật.
Tần Mân Ngật thuận theo hướng cô ta nhìn.
Trong nháy mắt, ánh mắt anh ta đã bị Thẩm Nhất Nhất thu hút.
Tuyệt phẩm!
Cố Hồng Việt kiếm đâu ra mỹ nhân thế này?
Tên nhóc này đúng là có phúc.
"Anh, sao cô ta còn sống?" Nói xong, Tần Hiếu Lâm ngẩng đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười hoàn mỹ, không nhìn ra chút d.a.o động nào.
Tần Mân Ngật nghe vậy thì ngẩn người, "Ai?"
Tần Hiếu Lâm mỉm cười nhìn anh ta, ý vị thâm sâu.
Tần Mân Ngật bỗng nhiên hiểu ra, "Là người phụ nữ đồ chơi trước kia?"
Tần Hiếu Lâm cười rạng rỡ hơn, gật đầu với biên độ cực nhỏ mà người khác khó lòng nhận ra.
"Thì ra là vậy…" Tần Mân Ngật nháy mắt đầy ẩn ý.
Hai anh em chậm rãi tiến lên, Tần Mân Ngật ngoài mặt ứng phó với ống kính phóng viên, nhưng sự chú ý đã sớm khóa chặt trên người Thẩm Nhất Nhất.
"Em gái, yên tâm, sau hôm nay, cô ta tuyệt đối không thể xuất hiện bên cạnh Cố Hồng Việt nữa." Tần Mân Ngật nói với vẻ tự tin.
Tần Hiếu Lâm liếc nhìn anh ta, trong lòng bỗng dâng lên một trận lạnh lẽo.
Cô ta nhận ra ánh mắt này của Tần Mân Ngật.
Đó là ánh mắt sót của con sói đói nhìn con mồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-6.html.]
Người phụ nữ tên Thẩm Nhất Nhất này, gặp ai cũng quyến rũ sao?
Quả nhiên là loại phụ nữ ti tiện!
Sau khi vào đại sảnh tiệc, Thẩm Nhất Nhất liền buông cánh tay Cố Hồng Việt ra.
Trịnh Hữu Luân, CEO chi nhánh Trung Quốc của GLV, đích thân tới đón tiếp Thẩm Nhất Nhất.
"Hóa ra Thẩm tiểu thư và Cố tổng là người quen cũ?" Trước đây Trịnh Hữu Luân chưa từng tiếp xúc với Cố Hồng Việt, hôm nay nghe nói anh sẽ đến, anh ta cũng khá áp lực.
Lúc này nhìn thấy anh và Thẩm Nhất Nhất cùng xuất hiện, hơn nữa Thẩm Nhất Nhất lại thản nhiên, ung dung, anh ta vô hình trung bị cô ảnh hưởng, trong lòng cũng thoải mái hơn vài phần.
"Thẩm tiểu thư, Cố tổng, mời đi bên này." Trịnh Hữu Luân dẫn đường.
Cố Hồng Việt cố ý đi chậm hơn Thẩm Nhất Nhất nửa bước, khiến vệ sĩ đi theo phía sau cũng phải giảm tốc độ, kéo dài khoảng cách với Thẩm Nhất Nhất.
Đúng lúc này, Thẩm Nhất Nhất nhẹ giọng gọi Trịnh Hữu Luân, "Trịnh tiên sinh."
Trịnh Hữu Luân cúi người lắng nghe, Thẩm Nhất Nhất khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nói nhỏ với anh ta vài câu.
Sau đó, Trịnh Hữu Luân liền dẫn cô đến bàn của các lãnh đạo cấp cao GLV, còn Cố Hồng Việt thì được đưa đến một bàn khác ít người hơn, trên bàn cũng không bày hoa tươi.
Cố Hồng Việt không nói gì, chỉ là sau khi ngồi xuống, liền im lặng đeo khẩu trang.
Vừa bước vào đại sảnh, hắn đã cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.
Hắn là người có cơ địa dị ứng bẩm sinh, dị ứng với rất nhiều thứ.
Thẩm Nhất Nhất từng nói đùa rằng hắn dị ứng với sự tầm thường, Cố Hồng Việt bỗng nhớ lại câu nói đó, cảm thấy rất có lý.
Nhưng sau đó lại nghĩ, cô đã chu đáo sai người dọn hết chỗ hoa tươi mà hắn ghét nhất, nơi đáng ghét này dường như cũng không đến mức không ngồi nổi nữa.
Mà không lâu sau khi Thẩm Nhất Nhất an tọa, Tần Mân Ngật liền ngồi xuống bàn bên cạnh cô.
Trợ lý của Tần Mân Ngật cầm máy ảnh DSLR đi tới, "Vị tiểu thư này, chụp chung một tấm ảnh nhé."
Chưa đợi Thẩm Nhất Nhất trả lời, Tần Mân Ngật đã đứng sau lưng cô, tay phải đặt lên thành ghế, chỉ cách làn da mịn màng của cô một khoảng bằng ngón tay.
Vá của Thẩm Nhất Nhất là kiểu hở lưng, cô cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể Tần Mân Ngật, nhưng cô không hề có ý né tránh, vui vẻ đồng ý lời đề nghị chụp ảnh, mỉm cười rạng rỡ trước ống kính.
Vừa chụp ảnh xong, một người đàn ông đi ngang qua bất ngờ run tay, hất đổ ly rượu vang đỏ lên người Thẩm Nhất Nhất.
Chiếc váy lập tức lem luốc, bẩn thỉu.
"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý… Tôi, tôi…" Người đàn ông hoảng hốt, nhìn anh ta không giống khách mời được mời, có lẽ là đại diện của công ty nào đó.
Thẩm Nhất Nhất có chút xót xa cho chiếc váy cao cấp trên người mình, khẽ nhíu mày, không nói gì.
"Cô đi phòng nghỉ ngơi chờ tôi, tôi tìm cho cô một chiếc váy khác." Giọng điệu Tần Mân Ngật đầy bá đạo.
Thẩm Nhất Nhất lập tức nhìn anh ta với ánh mắt biết ơn, "Cảm ơn anh, anh thật tốt bụng."
Tần Mân Ngật lại gọi nhân viên phục vụ lấy khăn choàng cho Thẩm Nhất Nhất, bảo trợ lý đưa cô đến phòng nghỉ ngơi.
Chờ Thẩm Nhất Nhất rời đi, Tần Mân Ngật liền sai người mang váy dự phòng của Tần Hiếu Lâm tới, tự mình đưa cho Thẩm Nhất Nhất.
Phòng nghỉ ngơi không lớn, Tần Mân Ngật đi vào, nhìn thấy bóng dáng mảnh manh quay lưng về phía cửa, trong lòng bỗng trào dâng dục vọng.
Anh ta dứt khoát tắt đèn, sau đó nghe thấy trong bóng tối truyền đến giọng nói yếu ớt nghi hoặc của người phụ nữ, "Hửm?"
"Chiếc váy này hơi phức tạp, để tôi giúp cô mặc." Chưa dứt lời, Tần Mân Ngật đã đưa tay ôm lấy người phụ nữ nhỏ bé.