Thẩm Nhất Nhất vẫn cười, "Mọi việc đều có hai mặt, bất kể em đi con đường nào, chỉ cần bản thân không kiên định, đều có khả năng trở thành cá trên thớt của người khác."
Trần Cẩn Lan hít sâu một hơi.
Cô ta bắt đầu nghi ngờ Thẩm Nhất Nhất biết đọc suy nghĩ.
Nếu không, tại sao cô ta vừa nghĩ đến điều gì, đều bị cô nhìn thấu?
Mỗi câu cô nói, đều là câu trả lời nhắm thẳng vào những nghi hoặc trong lòng cô ta!
"Lời tôi nói đến đây thôi, bọn trẻ còn đang đợi chúng ta đi thả diều."
Nói xong, Thẩm Nhất Nhất xoay người.
Vừa quay đầu lại, cô liền thu hồi nụ cười đặc biệt khi đối phó với Trần Cẩn Lan.
Khí chất đó là dành riêng cho sự nghiệp của cô.
Mà khi quay đầu lại, đằng sau cô là những đứa trẻ ngây thơ, non nớt và yếu đuối.
Điều cô muốn cho chúng, là sự chân thành vô hạn.
Trước khi dẫn các con ra khỏi phòng khách, cô liếc mắt nhìn lên thư phòng ở tầng hai.
Không biết Tần Lập Hạo biểu hiện thế nào.
Tuy nhiên, dù có tò mò, cô cũng sẽ không tham gia vào.
Cô chính là không muốn dính líu đến bất kỳ ai trong Tần gia nữa.
Mùi vị trên người bọn họ khiến cô thấy ghê tởm.
Giống như mỗi người trong nhà bọn họ, đều là yêu quái cướp đoạt da người để sống trên cõi đời này.
Bộ mặt thật dưới lớp da người xấu xí đáng sợ, dữ tợn vặn vẹo!
Trong thư phòng ở tầng hai.
Tần Lập Hạo không gặp được Thẩm Nhất Nhất, trong lòng thất vọng vô hạn.
Trước khi đến, anh ta đã nghĩ kỹ, nhà họ Cố kiên cố không thể lay chuyển, cho nên Thẩm Nhất Nhất nhất định là đột phá khẩu duy nhất của anh ta.
Cô ấy yêu con, cho nên cũng sẽ muốn trọn vẹn cho con.
Trên đời này làm gì có người cha nào yêu thương con gái hơn cha ruột?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-525.html.]
Đáng tiếc, hiện tại Tần Lập Hạo dường như không có cơ hội nói ra câu này nữa.
Đối mặt với uy áp mạnh mẽ của nhà họ Cố, ai cũng không mở miệng trước, Tần Lập Hạo quyết định thẳng thắn tâm ý của mình.
Anh ta giải thích hành vi của mình như sau:
"Tôi không phải muốn đến cướp con, tôi chỉ hy vọng cuộc đời con bé có thể trọn vẹn hơn."
"Bây giờ con bé còn nhỏ, những đứa trẻ cùng tuổi tiếp xúc xung quanh, đều chưa hiểu rõ về khoa học, cho nên chúng sẽ không nghi ngờ về thân thế của con bé."
"Nhưng sau này, theo tuổi tác lớn lên, mọi người sẽ nói với con bé: Bố mẹ con không thể sinh ra đứa con có ngoại hình như con."
"Có lẽ vào một ngày nào đó trong tiết sinh học, giáo viên của con bé sẽ lấy con bé làm ví dụ để nói với mọi người, rốt cuộc gen quyết định những gì."
"Chẳng lẽ các người định đợi đến lúc đó, mới giải thích với con bé, rằng nó không phải con ruột của nhà này sao?"
Cố Nhược Dao bẻ ngón tay kêu lên ken két, mỗi phút mỗi giây đều như muốn đ.ấ.m thẳng vào mặt Tần Lập Hạo.
"Cảm ơn anh đã nghĩ chu đáo cho chúng tôi như vậy, nếu anh có hứng thú, có thể tiếp tục tưởng tượng chuyện sau này, nhưng mà, đến lúc đó chính là ngồi trong tù mà từ từ nghĩ."
Nụ cười của Cố Nhược Dao giống như một đóa hoa hồng đen khổng lồ nở rộ, yêu dã mà nguy hiểm, mỗi chiếc gai nhọn trên người đều mang theo độc tố c.h.ế.t người.
Cô ta như chợt nhớ ra điều gì đó, bổ sung: "À đúng rồi, anh cũng không cô đơn đâu, anh có thể xin được nhốt chung với anh hai của anh."
Gia đình rốt cuộc vẫn là điểm yếu.
Khí chất không sợ trời không sợ đất của Tần Lập Hạo, cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt vào lúc này.
Anh ta không sợ ngồi tù, anh ta chỉ là vì câu nói này của Cố Nhược Dao, mà liên tưởng đến rất nhiều suy nghĩ liên quan.
Anh ta không nhịn được nghĩ, nếu như cha anh ta chung thủy trong hôn nhân, hoặc là những người anh em cùng cha khác mẹ của anh ta có thể bình thường một chút, ít gây chuyện thị phi hơn, thì việc anh ta muốn nhận lại con gái, có phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều không?
Họ Tần, từ trước đến nay đều quan tâm đến những người khác trong nhà, đối với anh ta mà nói, lại luôn là phiền phức và gánh nặng.
Tần Lập Hạo thở dài.
"Tôi chính là vì nghĩ đến, nếu tôi trực tiếp xuất hiện trước mặt con bé, nhất thời con bé sẽ rất khó chấp nhận, cho nên mới muốn tìm cách để con bé từ từ thích nghi..."
Thái độ của anh ta đã có chuyển biến lớn, thế nhưng, nhà họ Cố sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Không phải tôi muốn vứt bỏ đứa bé này, trước khi con bé xuất hiện tôi hoàn toàn không biết, mẹ nó lại âm thầm sinh nó ra..."
Tần Lập Hạo vừa dứt lời, Cố Nhược Dao liền liếc anh ta một cái, lại liếc Cố Hồng Việt một cái.
"Đúng vậy, các người đều bận rộn, trăm công nghìn việc, làm sao mà rảnh rỗi để ý xem ai đã sinh con cho mình chứ." Cố Nhược Dao nghiến răng nghiến lợi.