Trước khi Tô Thần đi mua kem, anh ta đã nói nhỏ với Từ Tiêu vài câu.

"Thật không hiểu nổi Cố tổng là người ghét phiền phức, tại sao lại đối xử tốt với Cố Nguyệt Nguyệt như vậy." Tô Thần trầm giọng nói.

Từ Tiêu liếc anh ta, "Sao cậu lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này?"

Tô Thần bất bình, "Cô nhóc này tư tưởng cố chấp, có thành kiến với đàn ông nhà họ Cố."

Từ Tiêu vẫn không hiểu, "Vậy thì sao?"

"Bản thân cô ta có thành kiến thì thôi đi, còn muốn truyền bá loại thành kiến này cho thiếu phu nhân." Tô Thần đẩy gọng kính bị mồ hôi làm trượt xuống một chút, nghiêm túc và bất mãn nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy cô ta nói xấu Cố tổng, chuyện này cũng bỏ qua đi, cô ta còn xúi giục thiếu phu nhân nên tìm hiểu thêm những người đàn ông khác!"

"Hả?" Đây là điều Từ Tiêu không ngờ tới, "Cậu chắc chắn không nghe nhầm chứ?"

"Cô ta còn hỏi thiếu phu nhân mẫu người lý tưởng là gì, chẳng lẽ còn sai được sao?" Tô Thần càng nói càng tức giận.

Từ Tiêu im lặng.

Hiện tại anh ta nắm giữ thông tin còn chưa đủ, cho nên không thể đánh giá khách quan về Cố Nguyệt Nguyệt.

Nhưng nếu tình huống thật sự như lời Tô Thần nói, vậy thì đúng là không phải chuyện tốt.

Tình cảm của Cố tổng và thiếu phu nhân vốn là gương vỡ lại lành, không chịu nổi bất kỳ sóng gió nào.

Nếu Cố Nguyệt Nguyệt còn ở giữa cố ý xúi giục, sau này gây ra hiểu lầm, Cố tổng nổi trận lôi đình...

Vậy thì không biết sẽ có bao nhiêu người mất việc.

"Chuyện này tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách." Từ Tiêu cam đoan.

Tô Thần còn chưa than thở xong, "Tiểu Bồ Đào mỗi ngày đều hỏi tôi, tiến triển tình cảm của ba mẹ như thế nào. Mấy ngày hôm trước còn tốt, hôm nay tình huống này..."

Từ Tiêu hiểu Tô Thần, anh ta không giỏi nói dối.

Muốn anh ta đi lừa Tiểu Bồ Đào, quả thật khó như lên trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-433.html.]

"Tối nay để tôi giúp cậu nghe điện thoại của cô Phồn Tinh..." Từ Tiêu bất đắc dĩ nhận việc.

Bên kia, Cố Nguyệt Nguyệt nhìn tin nhắn mới liên tục hiện lên trên điện thoại, cập nhật thông tin cuối cùng cho Thẩm Nhất Nhất.

"Chị, chị có hay xem phim ngắn trên mạng không? Gần đây có một nam diễn viên phim ngắn rất nổi tiếng, gần như là một đêm tăng lên triệu fan! Bạn học của em làm việc ở công ty phụ trách mảng vận hành lễ hội văn hóa Hán phục lần này, vừa rồi bạn em nói với em, nam diễn viên em vừa nói cũng sẽ đến!"

Khóe miệng Thẩm Nhất Nhất giật giật.

Nam diễn viên phim ngắn, nổi tiếng sau một đêm...

Thế giới này nhỏ đến thế sao?

Cố Nguyệt Nguyệt thấy Thẩm Nhất Nhất ngẩn người, tưởng rằng chị mình bị cái nắng gay gắt của ba tháng hè làm choáng váng, vội vàng kéo cô đến chỗ râm mát bên cạnh, vừa quạt cho cô, vừa tiếp tục hỏi:

"Chị? Chị có nghe thấy em vừa nói gì không?"

Thẩm Nhất Nhất biết không thể trốn tránh, chỉ đành gượng gạo gật đầu, "Ừm... Nam diễn viên em nói, là Trương Húc phải không?"

"Đúng đúng đúng! Quả nhiên chị biết!" Đôi mắt Cố Nguyệt Nguyệt sáng lấp lánh, "Anh ấy trông rất đẹp trai, rất có khí chất riêng! Đừng thấy bây giờ anh ấy chỉ đóng phim ngắn, em tin người ưu tú như anh ấy, nhất định sẽ được giới đầu tư để mắt tới!"

Thẩm Nhất Nhất mím môi.

Cô bất đắc dĩ sờ lên lớp gạc vô hình trên mặt, rất muốn nói, hay là ngày mai đừng đến lễ hội văn hóa Hán phục nữa.

Cố Hồng Việt dị ứng với Trương Húc.

Dị ứng tâm lý.

Vì tâm trạng ổn định của Cố Hồng Việt, càng vì để cô có thể yên ổn trải qua chuyến du lịch trăng mật này, tốt nhất là không nên gặp mặt.

Tuy nhiên, cô không biết, lúc này Từ Tiêu còn căng thẳng hơn cả cô.

Anh ta cũng nhận được tin tức Trương Húc sẽ tham dự lễ hội văn hóa Hán phục ở thành phố Cốc ngày mai.

Thêm vào đó, những gì Tô Thần vừa nói với anh ta...

Mí mắt phải của anh ta giật liên hồi, cứ như thể giây tiếp theo, nhãn cầu sẽ nổ tung!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play