Người khóc là Thẩm tam thẩm và Thẩm Tư Giai, Thẩm bá phụ và Thẩm tam thúc cũng hiếm khi ôm đầu nhau, nghẹn ngào khóc thầm.
Thẩm Nhất Nhất từ đầu đến cuối không hề rơi một giọt nước mắt, bản thân cô cũng không giải thích được tại sao.
Không phải cô không đau lòng, cũng không phải vẫn còn oán trách những việc làm của cha lúc sinh thời, chỉ là cảm thấy cả người như được bật chế độ tua chậm.
Đợi đến khi Thẩm Nhất Nhất hoàn hồn, trong lò thiêu chỉ còn lại một đống tro tàn.
Dưới sự dẫn dắt của Thẩm bá phụ và Thẩm tam thúc, cô bước lên nhặt những mảnh xương còn sót lại.
Cố Hồng Việt cùng cô làm việc này, trong lúc đó, Thẩm Nhất Nhất bất chợt nhận ra hốc mắt anh hơi đỏ.
Chắc là… nghĩ đến cha mẹ của mình rồi.
Lúc họ qua đời, anh còn nhỏ như vậy, biết cái gì chứ.
Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Nhất Nhất bỗng mềm nhũn như sắp tan chảy.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay út của Cố Hồng Việt.
Cố Hồng Việt gần như không chút do dự ôm cô vào lòng.
Thẩm Nhất Nhất bình tĩnh áp mặt vào n.g.ự.c anh, hai người im lặng an ủi lẫn nhau.
Thế nhưng, không biết vì sao, tiếng khóc xung quanh họ bỗng lớn hơn.
Nghe giọng nói có thể dễ dàng nhận ra đó là Thẩm tam thúc và gia đình đang đau lòng muốn chết.
“Tôi thật sự không hiểu nổi, nhà tam thúc khóc lóc thảm thiết như vậy để làm gì?” Thẩm Lâm Huyên nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nhị thúc c.h.ế.t rồi, nhà họ Tôn sụp đổ, số tiền họ nợ cũng không cần phải trả nữa… À, tôi hiểu rồi, đây gọi là mừng đến phát khóc sao?”
Xung quanh bọn họ có rất nhiều vệ sĩ, lúc này, một vệ sĩ bỗng nhiên giơ chân lên, dứt khoát đạp một phát vào bắp chân Thẩm Lâm Huyên.
“Á!” Thẩm Lâm Huyên khuỵu xuống, đồng thời chửi ầm lên, “Con chó nào đá tôi đấy!”
Giữa tiếng khóc bỗng nhiên vang lên tiếng chửi rủa, mọi người xung quanh đều tò mò nhìn sang.
Mặc dù Thẩm bá phụ không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không muốn mất mặt, lập tức trừng mắt nhìn Thẩm Lâm Huyên, ra hiệu cho cô ta im miệng.
Thẩm Lâm Huyên tức giận định đứng dậy, nhưng không ngờ, bên tai lại vang lên một tiếng “bịch” - Thẩm Tư Giai cũng quỳ xuống!
“Nhị thúc…” Thẩm Tư Giai khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-390.html.]
Thẩm Lâm Huyên: “…” Có cần phải tranh nhau diễn như vậy không!
Khóc tang cũng phải tranh giành trước sau sao!
Thẩm Lâm Huyên thầm nghĩ ai thích diễn thì diễn, dù sao cô ta đến nhà tang lễ một chuyến cũng đủ xui xẻo rồi, đừng có lôi đầu gối của mình vào nữa.
Diễn thì diễn, nhưng cũng phải biết chừng mực chứ!
Thẩm Lâm Huyên lần thứ hai thử đứng dậy.
Nhưng lần này vẫn thất bại.
Thẩm Lâm Huyên:?
Cô ta quay đầu lại, chỉ thấy ba mình vừa lau nước mắt, vừa đè chặt vai cô ta, cứ như thể lúc này mà cô ta dám đứng dậy thì chính là tội nhân của nhà họ Thẩm vậy.
Thẩm Lâm Huyên trong lòng khổ sở không nói nên lời, chỉ đành ngoan ngoãn quỳ xuống.
Thẩm Nhất Nhất không có thời gian xem kịch của những người này.
Cô ôm hộp tro cốt đi ra ngoài, lúc xuống cầu thang, bỗng nhiên dừng lại.
“Sao vậy?” Cố Hồng Việt hỏi.
Hộp tro cốt mà nhà họ Thẩm đặt tuy sang trọng, nhưng lại to và nặng, vừa rồi anh đã thấy Thẩm Nhất Nhất ôm rất khó khăn, cho nên tưởng cô bị thứ này che khuất tầm nhìn, không thấy đường, bèn đưa tay ra muốn đỡ.
Theo quy củ ở địa phương nhỏ, Cố Hồng Việt là con rể đàng hoàng của nhà họ Thẩm, anh ôm hộp tro cốt này cũng không có gì là không ổn.
Chỉ là, sau khi anh nhận lấy hộp tro, Thẩm Nhất Nhất vẫn ngẩn người ra đó.
Cô nhìn về phía trước, dường như muốn tìm kiếm thứ gì đó trong dòng người đông đúc, ánh mắt lộ vẻ sốt sắng và kinh hãi.
“Thiếu phu nhân, để tôi dìu cô.” Từ Tiêu thấy Thẩm Nhất Nhất đứng im bất động, bèn nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Nhất Nhất lúc này mới hoàn hồn.
Trên trời mây đen kéo đến, xem chừng sắp mưa to.
Hôm nay bọn họ còn phải đưa tro cốt của Thẩm Vượng về huyện Lam Khê, lịch trình gấp rút, tất cả mọi người đều vô thức bước nhanh hơn.
Sau khi lên xe, Thẩm Nhất Nhất lại lộ ra vẻ mặt thất thần.
Cố Hồng Việt không khỏi hỏi: “Vừa rồi em nhìn thấy ai vậy?”