"Làm việc với người thông minh thật thoải mái." Liêu Minh Hoa nhìn lá đơn xin thôi việc có chữ ký của Thẩm Nhất Nhất, cười đến vui vẻ sung sướng.

Kết quả này vừa được báo cáo lên trụ sở chính, Thẩm Nhất Nhất lập tức nhận được cuộc gọi mắng mỏ từ A Hi.

"Đầu óc cô có vấn đề gì vậy? Chuyện bé như hạt vừng, cô lại vứt bỏ công ty của tôi, nói không cần là không cần nữa sao?" A Hi gào lên.

"Tôi mệt rồi, phải nghỉ ngơi một thời gian." Thẩm Nhất Nhất thản nhiên nói, thậm chí còn bịa ra một tương lai tươi đẹp, "Không phải tôi mới kết hôn sao, tình cảm vợ chồng rất tốt, khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho khỏe, biết đâu lại sinh thêm được hai đứa nữa."

"Tốt nhất là như vậy!" A Hi vẫn còn tức giận, "Nhưng cô cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ? Tôi biết chắc chắn cô sẽ không phái người đi hãm hại nữ nghệ sĩ kia, nhưng người của cô sao lại xuất hiện bên cạnh cô ta?"

Thẩm Nhất Nhất đành phải kể lại toàn bộ sự việc từ chuyện Viên Tĩnh Nhã quyến rũ Cố Hồng Việt bất thành, tự làm tự chịu, lại bị Tần Hiếu Lâm trả thù một cách ác ý.

"Cô xem người ta ác độc thế nào kìa!" A Hi lại bắt đầu một bài giáo huấn mới, "Cô ta còn chưa phải là vợ của Cố Hồng Việt đâu, mà trong mắt đã không thể chứa nổi một hạt cát, cô còn đi giúp Viên Tĩnh Nhã làm gì!"

Một khi A Hi đã bắt đầu "xuất chiêu", ai cũng không thể ngăn cản được.

Bà nội Thẩm ngồi bên cạnh nghe được đại khái, cũng coi như hiểu rõ tình hình.

"Nếu đã là hiểu lầm của người khác, vậy thì không có vấn đề gì." Bà nội Thẩm lẩm bẩm.

Cảnh Mộng Vũ pha trà mang đến, mỉm cười tiếp lời bà nội Thẩm, "Xem ra Nhất Nhất có thể nghỉ ngơi một thời gian, chuyên tâm ở bên cạnh bà rồi."

Trong lòng bà nội Thẩm chợt dâng lên một tia chua xót.

Bà biết, nếu Thẩm Nhất Nhất không gả vào Cố gia, chắc chắn vừa được nghỉ là sẽ ở bên cạnh bà.

Nhưng hiện tại, Thẩm Nhất Nhất vừa phải chăm sóc con cái, vừa phải làm tròn bổn phận con dâu tốt ở Cố gia, sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh bà lão này nữa.

...

Bệnh viện.

Thẩm Nhất Nhất không định quay lại công ty, cô dặn dò Cao Hiểu giúp cô thu dọn đồ đạc cá nhân, gửi về nhà, tiện thể bàn bạc với cô ấy chuyện làm trợ lý riêng.

"Chắc là chị chỉ tạm thời rời đi thôi nhỉ?" Cao Hiểu lạc quan nói, "Bên cạnh chị đã có Tiểu Viên chăm sóc rồi, em vẫn nên ở lại công ty. Chị không yên tâm về Mạc Tiêu Vân và Trần Dịch Lỗi, còn có mấy em nhỏ mới ký hợp đồng đợt 2, em ở đây còn có thể thay chị chăm sóc bọn họ."

Thẩm Nhất Nhất tán thành suy nghĩ của Cao Hiểu, sau đó lại gọi điện thoại chào hỏi Mạc Tiêu Vân và Trần Dịch Lỗi, bảo bọn họ yên tâm tiếp nhận sự sắp xếp của công ty, đừng để bị ảnh hưởng bởi sóng gió lần này của cô.

Xử lý xong những việc này, Thẩm Nhất Nhất lại lên mạng xem qua bình luận của cư dân mạng về sự việc lần này.

Đều là những lời lẽ mắng chửi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-364.html.]

Những chuyện đã qua của cô bị đào bới từng lớp từng lớp một, Thẩm Nhất Nhất xem mà thấy sợ hãi.

"Một người dựa vào nhan sắc để leo lên, tâm địa sao có thể tốt được?"

"Bản thân cô ta bán thân đổi lấy tiền đồ, chẳng lẽ lại cho rằng ai cũng giống như cô ta sao?"

"Nhã Nhã nhà chúng tôi cố gắng như vậy, chỉ muốn đóng phim hay để chứng minh bản thân, vậy mà trên con đường theo đuổi ước mơ lại gặp phải loại người ghê tởm như vậy!"

"Cô ta là loại người gì chứ, hồ ly tinh chính hiệu!"

Còn có những lời lẽ thậm tệ hơn nữa, Thẩm Nhất Nhất không muốn xem tiếp.

"Mami." Charles lơ mơ tỉnh dậy.

Lông mi cong vút màu vàng nhạt của cậu bé khẽ run rẩy, đôi mắt long lanh như đá quý nhìn chằm chằm Thẩm Nhất Nhất.

"Mami, mami không vui sao?" Charles rụt rè hỏi.

Thẩm Nhất Nhất nhìn ra sự lo lắng trong mắt cậu bé, đó là biểu hiện của sự bất an ở trẻ nhỏ.

Cô cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhõm, gạt bỏ cảm xúc trong lòng, "Không có, hôm nay trời đẹp, tâm trạng của mami cũng giống như ánh nắng ngoài cửa sổ vậy."

Nhưng Charles vẫn không tin lời cô nói.

"Mami, cho dù là người lớn cũng không thể nói dối." Charles kiên định nói, "Mặc dù con rất sợ người lớn không vui, nhưng con càng sợ người lớn lừa dối con..."

Mắt cậu bé long lanh nước, lông mày nhíu lại không tự chủ được.

Mặc dù đã cố gắng kìm nén, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà tuôn rơi.

"Xin lỗi, dì..." Charles đột nhiên đổi cách xưng hô, "Con biết, con cứ gọi dì là mami, đã gây cho dì rất nhiều rắc rối... Con cũng không muốn làm một đứa trẻ ích kỷ, nhưng con thật sự rất muốn có mami..."

Thẩm Nhất Nhất đưa khăn giấy cho cậu bé, "Thật ra nuôi thêm một đứa nhỏ đối với dì mà nói cũng không phải là chuyện khó, nhưng nếu con thật sự muốn gia nhập vào gia đình của dì, trước tiên phải được sự đồng ý của ba con, hơn nữa, còn phải được sự đồng ý của ba đứa nhỏ khác trong nhà dì."

"Chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý!" Charles ôm mặt, bực bội và hối hận, "Tối qua dì ở bệnh viện chăm sóc con, chắc chắn bọn họ rất tức giận, chắc chắn bọn họ nghĩ con cướp mami của bọn họ! Bản thân con ghét nhất là phải chia sẻ ba mẹ với người khác... Sẽ không ai thích đâu!"

"Sao lại có đứa trẻ vừa thức dậy đã khóc nhè thế này?" Thẩm Nhất Nhất bất đắc dĩ ôm chặt đứa nhỏ đang đau lòng vào lòng.

Nhìn đứa trẻ khóc lóc không sao dỗ dành được, Thẩm Nhất Nhất nảy ra một ý, liền cố ý giả vờ khóc nức nở, lấy tiếng khóc để an ủi cậu bé.

Vì vậy, Cố Hồng Việt vừa bước vào phòng bệnh, điều đầu tiên nghe thấy chính là tiếng khóc của Thẩm Nhất Nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play