Thẩm Nhất Nhất lái xe rời khỏi trường quay chưa được nửa tiếng, lại có thêm hai chiếc xe biển số Ma Đô chạy đến gần đó.
Ngoài quán trọ cao cấp được đoàn phim thuê, xung quanh còn có không ít nhà nghỉ homestay khác.
Trong số đó có cả khách sạn suối nước nóng Thanh Sơn do Cố Nhược Dao nắm giữ cổ phần.
Trước khi Cố Hồng Việt đưa con trai đến, đã gọi điện thoại báo trước cho Cố Nhược Dao.
Cố Nhược Dao lập tức thông báo cho quản lý khách sạn: "Hôm nay khách sạn tạm dừng hoạt động."
Trên đường Cố Hồng Việt đến, Cố Nhược Dao còn cố ý gọi điện thoại đến, nói với Cố Ân Nặc: "Con sau này làm việc đừng có học theo ba con. Còn bày đặt "chỉ cần phòng tốt nhất là được"? Cháu trai bảo bối của ta sao có thể ở chung với người lạ được? Nguy hiểm lắm!"
Cậu bé cầm điện thoại đang bật loa ngoài, nhìn chằm chằm vào ba mình, gật đầu đáp lại lời bà cô: "Vâng ạ! Con nhớ rồi ạ!"
Khiến Cố Hồng Việt từ lúc đó đến giờ, cảm thấy vô cùng khó nói, cứ thế im lặng cho đến tận khách sạn suối nước nóng.
Lúc hai cha con xuống xe, lễ tân khách sạn hình như đang xảy ra tranh cãi với người đến thuê phòng.
"Tôi thấy chỗ các người vắng hoe thế này, cũng không giống như đã được bao trọn, chẳng lẽ là thấy gần đây có người đang quay chương trình, cố ý lấy cớ đó để tăng giá phòng đấy à?" Một người đàn ông mặt mũi bặm trợn chất vấn nhân viên lễ tân đang làm việc.
Hai cô gái trẻ đi cùng ông ta thì nhìn chằm chằm nam lễ tân, ra sức dùng mỹ nhân kế: "Anh đẹp trai ơi, bọn em chỉ cần hai phòng thôi, phòng khuất một chút cũng không sao! Hôm nay bọn em làm việc cả ngày, mệt muốn chết, chỉ muốn được ngâm mình trong suối nước nóng thôi."
"Xin lỗi quý khách, quý khách vui lòng tìm khách sạn khác ạ." Lễ tân mỉm cười phục vụ, nhưng lại từ chối thẳng thừng.
"Mẹ kiếp! Làm cái quái gì mà kênh kiệu thế hả!" Người đàn ông trung niên đập mạnh tay lên quầy lễ tân bằng đá cẩm thạch, chửi lớn.
Cố Hồng Việt vội vàng bịt tai con trai lại, đồng thời nhíu mày.
Ba vệ sĩ đi theo sau hai cha con Cố Hồng Việt, lập tức phái ra hai người.
Lúc lễ tân còn đang dùng chuông báo động gọi bảo vệ đến, thì hai vệ sĩ đã tóm lấy người đàn ông trung niên kia, ném ra ngoài.
"Này! Các người làm cái gì thế hả!" Người đàn ông bị đuổi đi một cách thô bạo, tức giận đến mức cả mặt đỏ gay như gan lợn.
Các vệ sĩ lạnh lùng trở về bên cạnh Cố Hồng Việt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-36.html.]
Lúc này, mấy người kia đều chú ý đến hai cha con Cố Hồng Việt đang đeo khẩu trang đen.
Hình như là nhân vật không thể chọc vào...
Chẳng lẽ là cha nuôi nào đó?
Cả đám ba người không còn quan tâm đến thể diện gì nữa, vội vàng che mặt bỏ chạy.
"Ba ơi." Cố Ân Nặc giơ tay lên, sờ sờ mu bàn tay ba mình, "Trên núi lạnh quá ạ."
Cố Hồng Việt lập tức cúi người bế con trai lên, dùng lồng n.g.ự.c và cánh tay của mình để sưởi ấm cho cậu bé, đồng thời nhanh chóng bước vào khách sạn.
Trên núi Thanh Sơn sau khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ chỉ còn 9 độ.
Cố Hồng Việt đã thay một chiếc áo hoodie mỏng nhẹ, nhưng vẫn mặc cho con trai một chiếc áo khoác bông dày cộm.
"Ba ơi, hình như con mặc nhiều quần áo quá..." Cố Ân Nặc cử động khó khăn, bĩu môi nói.
"Nếu bị ốm mà về nhà, sau này con còn muốn đi đâu thì ông nội sẽ không đồng ý đâu." Cố Hồng Việt phân tích lợi hại, để con trai tự mình cân nhắc.
Cố Ân Nặc chỉ do dự hai giây, "Vâng ạ."
Hai cha con mỗi người đội một chiếc mũ leo núi, giống như những du khách bình thường, bắt đầu khám phá núi Thanh Sơn về đêm.
Nơi đây vẫn giữ được nét hoang sơ của thiên nhiên, xen lẫn chút hơi thở cuộc sống.
Ven đường, những chiếc đèn được trang trí bằng nấm, gốc cây... tạo nên khung cảnh lung linh huyền ảo.
Đối với trẻ con, những thứ này đều là điều kỳ diệu và thú vị.
Cố Ân Nặc nhìn đông ngó tây, cái gì cũng thấy mới lạ, thích thú.
Tuy nhiên, trong lòng cậu bé, điều mong chờ nhất vẫn là được nhìn thấy người mà cậu ngày đêm mong nhớ.
"Mẹ mà nhìn thấy con, chắc chắn sẽ giật nảy mình..." Cố Ân Nặc nhìn chằm chằm về phía trước, nơi có một khoảng sân rộng lớn sáng rực đèn, lẩm bẩm bằng giọng nói chỉ có mình cậu nghe thấy.