"Lão công, anh cứ nhìn chằm chằm em thế này, em sợ lắm đấy." Tần Hiếu Lâm cười nói, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.
Cơn say của cô dường như bị ánh mắt của Diệp Thành dọa cho bay biến hết.
Ngay lúc Tần Hiếu Lâm định đứng dậy rời đi, Diệp Thành đột nhiên đưa tay ra, dịu dàng vuốt ve tóc mái của cô, "Tiểu yêu tinh, sao giờ mới về?"
"Lão công, anh có phải là đang giận dỗi em không?" Tần Hiếu Lâm áp mặt vào lòng bàn tay anh, cọ tới cọ lui, "Trước đây anh chưa bao giờ hung dữ với em như lúc nãy. Lão công, anh thay đổi rồi, hu hu..."
"Ngoan, đừng quậy." Diệp Thành chống tay ngồi dậy.
Anh nâng mặt Tần Hiếu Lâm lên, hôn nhẹ lên trán cô.
"Anh làm sao nỡ lòng nào hung dữ với em chứ, công chúa nhỏ của anh." Giọng nói của Diệp Thành khàn khàn mà dịu dàng, mang theo vẻ lười biếng đặc trưng của người vừa mới ngủ dậy.
Sóng gió trong lòng Tần Hiếu Lâm dần được anh xoa dịu.
Cô thuận theo lực tay anh, ngoan ngoãn ngồi xuống giường, nép vào lòng anh, áp sát vào n.g.ự.c Diệp Thành.
Chiếc áo ngủ lụa màu lam xám trên người anh là do chính tay cô lựa chọn, chất liệu mềm mại, mặc rất thoải mái.
Quan trọng nhất là, màu sắc này từng là màu áo ngủ mà Cố Hồng Việt yêu thích nhất.
Hôm nay khi uống rượu, bạn thân còn trêu chọc Tần Hiếu Lâm, hỏi cô có phải định chuốc say bản thân rồi về nhà, nhân lúc hơi men đưa đẩy mà lên giường với ông chồng "bản sao" này, coi như là đã ngủ với Cố Hồng Việt một giấc hay không.
Tần Hiếu Lâm chưa bao giờ thừa nhận suy nghĩ này trước mặt người nhà, nhưng cô cũng không ngại ngùng khi nhắc đến với bạn bè thân thiết.
Những người trong nhóm bạn thân của cô đều biết, không có được Cố Hồng Việt là điều tiếc nuối lớn nhất đời này của cô.
Từ "ông chồng bản sao" là do chính Tần Hiếu Lâm nghĩ ra.
Thế nhưng, giờ phút này khi nghĩ đến từ này, trong lòng cô bất chợt dâng lên một tia áy náy.
Thật là chuyện lạ.
Cô lại áy náy với Diệp Thành?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-298.html.]
Tần Hiếu Lâm ghét cảm giác này, cô khẽ rên rỉ, nũng nịu với Diệp Thành, nói rằng mình uống hơi nhiều, cơ thể hơi khó chịu.
Những lúc như thế này, chỉ cần cô làm nũng một chút, Diệp Thành nhất định sẽ lập tức "lửa nóng bừng bừng".
Nhưng hôm nay anh lại không có chút phản ứng nào.
Đôi mắt Tần Hiếu Lâm long lanh nước, vẻ mặt đầy ủy khuất như sắp khóc đến nơi, "Lão công, anh không còn yêu em nữa sao?"
"Hôm nay anh bị thương ở eo, hay là để mấy hôm nữa nhé?" Diệp Thành véo nhẹ chóp mũi Tần Hiếu Lâm.
Lần này, Tần Hiếu Lâm né tránh tay anh.
Trong lòng cô vô cùng khó chịu, vốn tưởng rằng về nhà sẽ được người đàn ông luôn nghe lời mình chiều chuộng, nào ngờ ngay cả Diệp Thành cũng từ chối cô!
Tần Hiếu Lâm không còn tâm trạng nào để tiếp tục, bực bội đi tắm.
Nằm trong bồn tắm, trong đầu cô chỉ còn lại một suy nghĩ.
Nếu như sau này Diệp Thành già đi, sức khỏe và năng lực không còn được như trước nữa, vậy thì anh ta thật sự không còn chút giá trị lợi dụng nào nữa rồi.
Dù sao cô cũng không có ý định sinh con với gã đầu gỗ này, tránh ảnh hưởng đến gen của con cái.
Tắm rửa xong đi ra, Tần Hiếu Lâm thấy Diệp Thành đã ngủ say từ lúc nào.
Khoảnh khắc ấy, Tần Hiếu Lâm bỗng cảm thấy như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm trái tim mình, ngứa ngáy, đau nhói.
Diệp Thành không còn quan tâm đến cô nữa sao?
Cô còn chưa đá anh ta, vậy mà anh ta đã dám lạnh nhạt với cô trước?
Anh ta tưởng anh ta là ai?
Dựa vào cái gì chứ?
Anh ta chỉ là món đồ chơi mà bố mẹ bỏ tiền ra mua cho cô, anh ta thật sự cho rằng mình có tư cách từ chối sao?!
Tần Hiếu Lâm leo lên người Diệp Thành, không cho anh ta cơ hội từ chối nữa.