Thẩm Nhất Nhất âm thầm ước lượng thời gian, cảm thấy cũng đã gần đến lúc rồi, nếu tiếp tục im lặng, sợ là Tina sẽ có động tĩnh gì đó.
Những người tham gia kế hoạch Hoa Xà như bọn họ, ngay cả với bản thân còn có thể tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể nhân từ nương tay với người khác?
Chỉ là một bữa cơm mà thôi, Thẩm Nhất Nhất không muốn lấy mạng mình ra đánh cược.
Vì khối tài sản khổng lồ kia, bọn họ có thể đem sự độc ác, tàn nhẫn của mình đẩy lên đến đỉnh điểm.
Vì vậy, trước mắt cô, thực ra chỉ có một con đường duy nhất.
"Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung." Thẩm Nhất Nhất coi như là đồng ý, "Cố lên."
Tina có chút bán tín bán nghi với lời nói của cô.
Cô ta lặng lẽ liếc nhìn Cố Hồng Việt.
Người đàn ông này ngay cả cái bóng phản chiếu trên mặt kính cũng đẹp trai như vậy, chắc hẳn cũng là nam thần trong lòng của hàng vạn cô gái.
Không biết Thẩm Nhất Nhất đã dùng cách nào để có được anh ta nhỉ?
Chắc hẳn cũng tốn không ít tâm tư?
Tuy nhiên, người đàn ông này rõ ràng là tốt hơn hẳn tên họ Diệp kia trong tay cô ta!
Tên kia nhìn thì có vẻ thông minh, mạnh mẽ, nhưng thể lực lại không được, tiêu tiền cũng keo kiệt, chỉ coi cô ta như một bình hoa di động...
"Chị, thật ghen tị với chị, có thể tóm được người đàn ông như vậy." Tina cảm thán từ tận đáy lòng.
Thẩm Nhất Nhất suýt chút nữa bị sặc, cô vội lấy khăn ăn che miệng, sau khi đè nén sự gợn sóng trong lòng, mới nhẹ giọng nói: "Chỉ là mèo mù gặp cá rán thôi."
"Giá mà tôi cũng gặp được con cá rán như vậy, tôi liền giải nghệ không làm nữa..." Tina thở dài, lời còn chưa nói hết, cô ta đột nhiên dừng lại.
Thẩm Nhất Nhất cũng có thể đoán được.
Nghề nghiệp như hoa xà này, nào phải muốn làm là làm, muốn nghỉ là nghỉ.
Chị đại giàu có kia bỏ ra biết bao nhiêu tiền mới bồi dưỡng ra được một người như cô ta, chưa vắt kiệt sức thì làm sao có thể dễ dàng buông tha?
Cho nên, giải nghệ?
Rửa tay gác kiếm?
Nói thì dễ lắm sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-251.html.]
"Hừ!" Bị cho ra rìa nửa ngày, cuối cùng Charles cũng nhân lúc Thẩm Nhất Nhất và Tina đang trò chuyện rôm rả, cố ý đưa cái nĩa trong tay qua, quấy lung tung trong bát thức ăn riêng của Thẩm Nhất Nhất.
Thẩm Nhất Nhất nhíu mày.
Bên trái là hoa xà, bên phải là nhóc con phiền phức, bữa cơm này của cô thật là khó nuốt trôi.
Nhìn thấy hành động nghịch ngợm của Charles, chút thương cảm ít ỏi trong lòng Thẩm Nhất Nhất dành cho cậu nhóc lập tức biến mất.
Cô đẩy cái bát bị quấy bẩn sang một bên, tiếp tục ăn cơm.
"Tôi là trẻ con! Tôi cần người chăm sóc!" Charles tức giận nói với Thẩm Nhất Nhất.
Thẩm Nhất Nhất tỏ vẻ vô tội, "Chẳng phải cậu có vệ sĩ riêng sao? Ba cậu cũng không trả tiền thuê tôi, vì vậy tôi không cần chăm sóc cậu."
Charles: "..."
Cậu nhóc có lẽ là lần đầu tiên gặp phải người lớn "vô tình" như vậy, trừng mắt nhìn Thẩm Nhất Nhất hồi lâu cũng không nói nên lời.
Ngược lại là Tina ở bên cạnh, dường như đã hiểu được dụng ý của Thẩm Nhất Nhất, liền ghé sát vào, nhỏ giọng nói: "Tôi hiểu rồi, chị đang dùng cách đối phó với đàn ông để đối phó với nhóc con này! Quả nhiên, đàn ông dù ba tuổi hay ba trăm tuổi, đều là một loại giống nhau."
Thẩm Nhất Nhất mím môi.
Lời này cô không dám tùy tiện tiếp lời.
Charles thấy Thẩm Nhất Nhất thực sự không thèm để ý đến mình, đôi mắt nâu xinh đẹp lại bắt đầu ngấn lệ.
"Tôi sẽ nói với ba tôi, chị cố ý bắt nạt trẻ con!" Charles đe dọa.
Thẩm Nhất Nhất nhướng mày, "Vậy thì cậu đừng muốn chơi với con trai tôi nữa, bọn nhỏ không thích kết bạn với những đứa trẻ hay mè nheo, nói dối đâu."
Đôi mắt Charles lập tức sáng lên.
Vừa rồi cậu cũng đã nghĩ đến chuyện kết bạn mới.
Chỉ là, bọn họ đều không ở đây, cho nên cậu cũng không nghĩ tiếp nữa.
Lúc không có mẹ ở bên cạnh, nếu có bạn nhỏ cùng chơi thì cũng tốt!
Bình thường ba không cho phép cậu tùy tiện chơi với con nhà người khác, như vậy, con của bạn ba, chắc là có thể chơi cùng nhau nhỉ?
Nghĩ đến đây, nước mắt trong mắt Charles tự động bốc hơi.
Cậu nhìn cái bát bị Thẩm Nhất Nhất đẩy ra, lí nhí nói: "Xin lỗi, dì đẹp gái..."