Hòa Yến thốt lên một cách kinh ngạc: “Cữu cữu? Là cữu cữu sao?” Vẻ mặt nàng lộ rõ sự bất ngờ, giống như một người mù sờ voi, giơ tay quơ loạn, “Người ở đâu?”
Tiêu Giác lạnh lùng nhìn nàng diễn kịch, giễu cợt: “Ngươi chẳng phải có tài bắn cung bịt mắt, nghe tiếng đoán hình hay sao? Sao giờ lại không nghe ra ta ở đâu?”
Hành động của Hòa Yến lập tức khựng lại, vài giây sau, nàng cười gượng: “Ta sợ cữu cữu cảm thấy lúng túng thôi. Cữu cữu, người đang tắm sao?”
Thiếu niên mở mắt, không chớp mắt nhìn về phía trước, dù lúc này đã mặc lại y phục, nhưng Tiêu Giác vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Ngươi vừa rồi đi đâu?” hắn hỏi.
“Đi nhà xí thôi, Phi Nô ca đi ra ngoài rồi, ta không dám tin tưởng bọn hạ nhân ở đây, đành mò mẫm tự mình ra ngoài để thư giãn một chút. Cữu cữu, sao hôm nay người về sớm như vậy?” Hòa Yến hỏi: “Phi Nô ca chưa về sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play