Ban đêm, trước cửa lớn phủ Tôn gia đứng một hàng quan binh. Việc dùng quan binh để canh giữ cửa nhà mình vốn là điều không hợp lý, nhưng lúc này Tôn Tường Phúc như chim sợ cành cong, luôn trong trạng thái lo lắng nên chẳng còn bận tâm đến điều gì nữa. Tất cả gia nhân trong phủ đều bị kiểm tra từng người, nhưng tạm thời chưa phát hiện được điều gì khả nghi.
Hữu quân Tiêu đô đốc Giác và Giám sát ngự sử Viên Bảo Trấn đều ở lại phủ Tôn. Trong sự bình lặng của hai người này, Tôn Tường Phúc vẫn nhận thấy những luồng sóng ngầm đáng sợ. Hắn ngồi trong phòng, thở dài không ngừng. Tôn Lăng đã nghe hạ nhân kể lại toàn bộ sự việc, liền nói: “Cha, sao người vẫn còn phiền muộn vì chuyện này?”
Tôn Tường Phúc tức giận nói: “Nếu không phải con đa sự, đưa đám nữ nhân đó về phủ, sao lại xảy ra những chuyện này!”
“Cha à, con đưa họ về phủ để dùng cho bản thân, có bảo người lấy ra tiếp đãi khách đâu.” Tôn Lăng không chịu, bĩu môi nói: “Giờ xảy ra rắc rối, sao lại trách con? Đám nữ nhân đó thật vô dụng, đã làm thích khách mà không thành công, chết uổng phí, chẳng biết là rẻ cho ai.”
Lời chưa dứt, Tôn Lăng đã bị Tôn Tường Phúc lao tới bịt miệng, hắn nhìn quanh rồi quát: “Con không muốn sống nữa sao, dám nói những lời như vậy!”
“Con nói đâu có sai,” Tôn Lăng tiến sát lại gần, hạ giọng nói: “Cha, người có phải cũng không thích tên Tiêu Giác kia không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT