Bên ngoài cửa Nhạc Thông Trang, một nữ tử đầu cài trâm hoa nhẹ nhàng ngăn Hòa Yến lại, nhỏ giọng nói: “Công tử, nơi đây là sòng bạc.”
“Ta biết.” Hòa Yến khẽ gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một khối bạc vụn, huơ huơ trước mặt nữ tử. “Ta tới để đánh bạc.”
Nữ tử ngẩn người, còn chưa kịp lên tiếng thì Hòa Yến đã nhanh chóng bước vào trong.
Những nữ tử đứng ngoài sòng bạc này được gọi là đổ kỹ. Những người tới Nhạc Thông Trang phần lớn đều là kẻ phú quý, tiền bạc không thiếu. Vì thế, đổ kỹ cũng học được cách nhìn người mà phục vụ. Nếu thấy ai trông không giàu có, họ thường khuyên rời đi. Thứ nhất, để những người nghèo khổ đi vào sẽ làm mất vẻ mỹ quan của sòng bạc, lại làm dơ thảm thêu hoa. Thứ hai, người nghèo thường không chịu nổi thua bạc, một khi thua sẽ khóc lóc quỵt nợ, gây phiền phức cho quý nhân, khiến cả sòng bạc mất vui. Vì vậy, cho những người như thế vào chẳng khác nào chuốc thêm rắc rối.
Một thân xiêm y của Hòa Yến đã giặt đến sờn rách, rõ ràng không thể nào là thiếu gia giàu có. Đáng tiếc, đổ kỹ chưa kịp ngăn nàng lại thì nàng đã bước vào trong như chẳng cần mời gọi.
Bên trong sòng bạc ồn ào, náo nhiệt. Người người mặt đỏ gay, kẻ thắng thì hả hê cười lớn, kẻ thua thì không cam tâm, móc ra một xấp ngân phiếu, quát lớn: “Lại một ván nữa!”
Hòa Yến vừa đi vừa quan sát xung quanh, thầm nghĩ, quả nhiên những lời đồn đại về sòng bạc, thanh lâu là mỏ vàng không phải sai.
Hôm nay, sau khi giáo huấn Vương Cửu Quý, nàng hỏi hắn nơi nào là sòng bạc lớn nhất kinh thành. Kẻ như Vương Cửu Quý tất nhiên phải biết rõ. Quả nhiên, hắn nói với nàng về Nhạc Thông Trang.
Đây là lần đầu tiên Hòa Yến đặt chân vào sòng bạc. Trước khi gia nhập Phủ Việt Quân, do thân phận đặc thù, nàng luôn phải tránh những nơi đông người, sòng bạc càng không thể bén mảng tới. Sau khi nhập ngũ, nàng lại trở về làm đích tiểu thư của nhị phòng Hòa gia, càng không thể tới những nơi tam giáo cửu lưu thế này. Vì thế, nàng thậm chí còn không biết sòng bạc nằm ở đâu.
Nhạc Thông Trang thật sự đầy đủ mọi trò, từ bài cẩu, đạn cờ, cờ tướng, cho đến chọi cỏ, chọi gà… Mắt nàng lướt qua từng chỗ, trong lòng vừa ngạc nhiên, vừa có chút tiếc nuối, bởi những trò này nàng đều không biết chơi.
Ở góc kia, có một nhóm người đang vây quanh bàn xúc xắc. Xúc xắc được bỏ vào bát, sau khi xóc lên, mọi người sẽ đoán tổng điểm trên bề mặt. Đây là trò đơn giản nhất, nhưng lại thu hút nhiều người xem nhất. Sau mỗi ván, bạc trắng được đổ ra ầm ầm, ánh bạc loang loáng làm mắt Hòa Yến chợt sáng rực. Nàng khẽ nở nụ cười.
Hòa gia thật sự nghèo quá rồi, mà Hòa Vân Sinh vẫn cần phải nhập học ở học đường và võ quán. Cầm trang sức đem cầm cũng không được bao nhiêu, chẳng thấm vào đâu so với khoản nhập học. Dù có bán hết bánh mận hấp thì cũng phải tích góp rất lâu. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể nghĩ đến sòng bạc, nơi mà tiền có thể sinh ra tiền. Mặc dù nhiều phần là trục lợi bất chính, nhưng hiện tại nàng không còn quan tâm đến điều đó nữa.
“Này, huynh đệ, ngươi đứng chặn ở đây làm gì? Không cược thì đừng có cản đường người khác.” Một nam tử đứng gần đó đẩy nhẹ Hòa Yến, trong mắt lộ rõ sự khinh thường.
Không có tiền mà đến sòng bạc, chẳng thà lấy tiền mua bộ quần áo cho tử tế, đến đây chỉ làm người ta mất hứng.
Hòa Yến không tức giận, chỉ bình tĩnh đáp: “Ta cược.”
Mọi người xung quanh, ai nấy đều ăn vận lụa là gấm vóc, trên người đeo đầy trang sức vàng bạc, nhìn qua đều là phú quý quyền thế. Đột nhiên, giữa đám đông sang trọng ấy, xuất hiện một thiếu niên vận quần áo thanh bần, lập tức thu hút không ít ánh mắt tò mò. Hòa Yến từ trong tay áo lấy ra hai khối bạc vụn duy nhất của mình, đặt lên trên bàn.
Có người cười nhạo, lớn tiếng nói: “Tiểu tử, ngươi nên nghĩ kỹ đi! Đây không phải là nơi để đùa giỡn đâu. Ta thấy trên người ngươi cũng chẳng còn mấy đồng, đừng mạo hiểm đánh bạc. Nếu thua, cho dù ngươi có khóc nhè, chẳng ai trả lại tiền cho ngươi đâu.”
Những người khác nghe vậy cũng bật cười hả hê. Không phải họ chưa từng chứng kiến những cảnh như thế. Đánh bạc là con đường đầy cám dỗ, càng thua càng muốn gỡ gạc, nhưng càng đánh lại càng thua. Có kẻ thua đến nỗi phải cầm cố nhà cửa, đất đai, vợ con, cuối cùng hối hận nhưng đã muộn màng, chỉ biết khóc lóc van xin, nhưng Nhạc Thông Trang chưa bao giờ nương tay với ai, kẻ đó chỉ bị đuổi thẳng ra ngoài.
Mọi người nhìn Hòa Yến bằng ánh mắt thương hại. Ở nơi như Nhạc Thông Trang, kẻ nghèo khó không có đường lui.
Hòa Yến khẽ mỉm cười, đáp lời: “Không sao, chỉ là cược chơi thôi.”
Nghe vậy, những tiếng cười lại càng to hơn, vang vọng khắp gian phòng, chẳng ai phân biệt nổi là cười thiện ý hay chỉ là cười xem náo nhiệt.
Nhà cái đổ hai viên xúc xắc vào bát, lăn chúng một vòng, rồi đậy bát lại. Ông ta bắt đầu lắc bát, tiếng xúc xắc va vào nhau, từng âm thanh thanh thúy vang lên giữa tiếng ồn ào của đám đông, như tiếng nhạc lạc giữa một buổi hội. Xung quanh, tiếng cười nói của hán tử, những lời đàm tiếu tục tĩu vẫn không ngừng vang lên.
Trong phút chốc, Hòa Yến nhớ về những ngày tháng trong binh doanh.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Nàng nhập ngũ, từ một tiểu binh leo lên chức phó tướng, rồi từ phó tướng từng bước trở thành tướng quân, không hề dựa vào Hòa gia, mà hoàn toàn bằng mồ hôi và máu của chính mình.
Ở biên cảnh lạnh lẽo, khổ cực, không có nhiều thứ để giải trí. Những hán tử trong binh doanh thường trộm đánh bạc để giết thời gian. Mỗi lần phát hiện, Hòa Yến đều xử phạt nghiêm theo quân pháp, nhưng điều đó không ngăn nổi thú vui của họ. Cuối cùng, nàng đành bất đắc dĩ ra quy định không được dùng bạc để đánh cược, thay vào đó có thể dùng đùi gà, khối lương khô hay tấm da lông.
Bọn họ đánh bạc không phải để thắng thua, mà chỉ vì tháng ngày quá buồn chán. Ngoài luyện tập và chiến đấu, đây là niềm vui duy nhất. Đôi lúc, Hòa Yến cũng bị kéo vào một, hai ván. Dĩ nhiên, nàng luôn thua sạch. Những món đồ nhỏ thú vị trên người nàng đều lần lượt bị mất hết, nhưng nàng không giận. Nàng chỉ nghĩ rằng mỗi nghề đều có chuyên môn riêng, không phải ai cũng giỏi đánh bạc.
Tiếng xúc xắc va chạm đột nhiên im bặt. Nhà cái đặt bát xuống, ánh mắt dò xét nhìn về phía Hòa Yến.
“Đại,” Hòa Yến thản nhiên nói.
“Mở —”
Nắp bát được nhấc lên, hai viên xúc xắc lặng lẽ nằm trong đó. Tất cả đều nín thở, dồn ánh mắt vào bát. Một viên năm, một viên sáu — đúng là đại.
Mọi người không khỏi ngạc nhiên, một lát sau, nam tử vừa cười nhạo nàng lúc trước lại bật cười to hơn: “Vận khí ngươi cũng tốt đấy, nhưng cầm tiền đi mua một bộ quần áo mới thì hơn!”
Một ít bạc và ngân phiếu được đặt trước mặt Hòa Yến. Thế nhưng, thay vì cầm lấy, nàng đẩy tất cả ra giữa bàn.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nàng.
“Lại cược một lần nữa.” Nàng mỉm cười, bình thản nói.
Có người không nhịn được liền bật thốt lên: “Hừ, tiểu tử này cũng gan lớn thật!”
“Huynh đệ, thắng được đã tốt rồi, dừng tay đi thôi. Đừng ham quá mà thua sạch đấy.” Một người khác có lòng tốt khuyên nhủ.
“Ngươi thật sự nghĩ rằng vận may sẽ mãi ở bên ngươi sao? Ha ha ha, đúng là ngây thơ!”
Tiếng trêu chọc, những lời khuyên nhủ, tiếng cười nhạo không ngớt vang lên bên tai. Nhưng trong mắt Hòa Yến, tất cả những thứ đó dường như tan biến, chỉ còn lại hình ảnh hai viên xúc xắc trước mặt.
Hòa Vân Sinh cần tiền để nhập học ở học đường và võ quán. Cả nhà chỉ có mỗi Thanh Mai làm nô tỳ, mọi việc trong ngoài đều dồn lên vai cô ấy, Hòa gia cũng cần phải thuê thêm người làm. Mùa mưa sắp đến, mái ngói trước cổng Hòa gia thiếu vài viên, chắc chắn sẽ dột. Trong nhà, ngoài ngõ, thứ gì cũng cần đến bạc.
Nàng cũng cần bạc để hỏi thăm tin tức về Hứa Chi Hằng và Hòa Như Phi. Những chuyện này đều không thể không có bạc.
Bạc, thứ này, không cần nhiều đến mức xa hoa, nhưng tuyệt đối không thể thiếu. Nếu không, cuộc sống sẽ trở nên khó khăn đến mức nào, chỉ có những ai thiếu bạc mới hiểu.
“Ngươi đã nghĩ kỹ rồi?” Nhà cái, một trung niên nam tử với chòm râu bạc, khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nhưng mang theo chút thâm sâu.
Hòa Yến đáp lại ông ta bằng một nụ cười lễ phép.
“Lại một lần nữa.”